[Dịch] Phi Thiên
Chương 614 : Tìm ánh sáng
Ngày đăng: 04:12 21/08/19
Bảy người Cổ Tam Chính mới vừa đi ra động quật liền gặp phải mấy người đi tới dưới bóng đêm, phía sau còn có mấy người đuổi theo lôi lôi kéo kéo cầu khẩn, chỉ suýt chút nữa là bật khóc.
Nhưng mấy người đi trước vung tay lên, lòng dạ cứng rắn bỏ rơi, lúc đi ngang qua bọn Cổ Tam Chính quan sát lẫn nhau một cái, chợt lộ ra nụ cười đi vào động mà bọn Cổ Tam Chính vừa mới rời khỏi, lên tiếng nói:
- Lý huynh, sư huynh đệ của ta đã đến, để cho các ngươi đợi lâu.
Bên trong truyền tới thanh âm trò chuyện với nhau thật vui, mấy người đi sau đứng bên ngoài cửa động ngơ ngác buồn bã, trong đó còn có một nữ nhân tương đối xinh đẹp.
Bọn Cổ Tam Chính ngơ ngác nhìn nhau, nhìn phục sức ba người này là đồng môn. Hiện tại kể cả đồng môn đối với đồng môn cũng không khách sáo chút nào, nói bỏ rơi là lập tức bỏ rơi.
- Đi thôi!
Cổ Tam Chính phất tay kêu một tiếng, bảy người lại đi trong bóng đêm.
Có thể nói Bì Quân Tử càng ngày càng sợ hãi, bất kể tìm tới nhà nào, người ta vừa mở miệng cũng là muốn đá y ra khỏi đội. Bằng vào tu vi và thực lực y, nếu không có cao thủ bảo vệ, vậy chắc chắn là một con đường chết.
Trước đó đã thấy cảnh tượng đồng môn bỏ rơi nhau, càng khiến cho y sợ hết hồn hết vía, không nhịn được hỏi:
- Cổ huynh, các ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ?
Ánh mắt Đào Vĩnh Xuân lóe lên, có cùng lo âu như vậy. Thật ra thì bằng tu vi Thanh Liên cửu phẩm của Cổ Tam Chính, Diệp Tâm, Đàm Lạc, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được đội ngũ tốt hơn, chỉ bất quá chưa ai trong năm người nói qua muốn bỏ rơi lão và Bì Quân Tử.
Cổ Tam Chính đi tới, giơ tay lên vỗ vào vai Bì Quân Tử cười nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta có thể yên ổn tránh thoát những năm qua toàn là nhờ vào bản lãnh của ngươi. Không có lý do ngươi ra sức nhiều như vậy, đến lúc tối hậu quan đầu chúng ta lại qua sông rút cầu!
Tư Không Vô Úy cũng giơ tay lên vỗ vào vai kia Bì Quân Tử, cười ha hả nói:
- Không cần sợ, ra trận cứ theo sau Tư Không Vô Úy ta, bảo đảm ngươi không có chuyện gì.
Triệu Phi cũng lên tiếng tỏ thái độ:
- Ngươi biết Miêu huynh đệ sớm hơn chúng ta, ngươi là bạn cũ Miêu huynh đệ, Miêu huynh đệ đã liều mình cứu mạng chúng ta, chúng ta không có lý nào bỏ ngươi được!
Bì Quân Tử yếu ớt nhìn vòng quanh mấy người, thấy bọn họ vì muốn cho y yên lòng đều lộ ra nụ cười hiền hòa, nhất thời cảm thấy thật là ấm áp. Lại nặn ra hai giọt nước mắt, cúi đầu quẹt mũi khóc thút thít một tiếng, lần đầu phát hiện làm người thật tốt.
- Thật ghê tởm, con chuột tinh này lại khóc rồi!
Tư Không Vô Úy vội vàng rút tay đang gác trên vai đối phương trở về.
Mấy người cất tiếng cười ha hả, Cổ Tam Chính quay đầu lại nhìn về phía một dãy động trên sườn núi thấp thoáng ánh lửa, lên tiếng nói:
- Chúng ta đi tìm một chút nữa xem sao, nếu vẫn không tìm được, tìm một số người tu vi thấp một chút cũng được, thêm mấy người vẫn đỡ hơn không có.
Thật ra thì y cũng lo âu, nếu không thể sử dụng Tích Lịch phi kiếm, vậy y cũng không có ưu thế gì lớn so với những tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm khác.
Cả bọn tiếp tục đi về phía trước trong bóng đêm, hy vọng có thể tìm được ánh sáng.
-----------
Bên trong cung điện bằng gỗ trên đỉnh núi của Ma Quốc, trong đêm vang lên tiếng cười rộn rã, thỉnh thoảng vang lên thanh âm của Vân Phi Dương cười như điên không chút kiêng kỵ.
Hôm nay Vân Phi Dương rất cao hứng, trận doanh phe y đã chiếm hết tiện nghi trong cuộc chiến ngày đầu. Bởi vì nhát thương tuyệt diễm kia của Miêu Nghị đã thật sự chấn nhiếp tất cả mọi người, năm nước kia không dám phái người tới khiêu chiến nhân mã của Ma Quốc nữa, ai ai cũng sợ Vân Phi Dương sẽ phái ra đòn sát thủ Miêu Nghị.
Kết quả có thể tưởng tượng được, chỉ có người phe Ma Quốc đi khiêu chiến phe khác, người phe khác không dám khiêu chiến phe này, cho nên phe y chỉ có thương vong rất nhỏ, tự nhiên cũng thu hoạch được rất nhiều. Vì vậy khoan nói tới rất nhiều ích lợi, năm nước khác còn phải nhìn sắc mặt của y. Sau khi ngưng chiến vừa về tới cung điện, Vân Phi Dương liền cười nghiêng ngửa, ép cho năm nước khác phải nhẫn nhịn như vậy quả thật quá thống khoái, lệnh cho thủ hạ mở tiệc ăn mừng.
Vân Phi Dương một tay chống nạnh, một tay múa may một cái đùi gà, đang nói bô bô không ngừng, nước miếng văng tung tóe.
Miêu Nghị đang nhập định bên cạnh như lão tăng, tiếp tục yên lặng khôi phục.
Vốn hắn muốn trở về nghỉ, thế nhưng Vân Phi Dương nhiệt tình cứng rắn giữ lại, ai bảo ở trong địa bàn của người ta, muốn không nể mặt cũng không được.
Đang lúc này, bên ngoài một người chạy vào thông báo:
- Dương thiếu, Nguyệt Dao Tiên Tử cầu kiến!
Nàng tới làm gì? Vân Phi Dương sửng sốt, chợt khí phách mười phần phất tay nói:
- Dung mạo xinh đẹp thì có gì là ghê gớm, bản thiếu thấy nữ nhân xinh đẹp cũng nhiều, không thiếu một mình nàng, không gặp!
Vừa nói đến Nguyệt Dao Tiên Tử y lại tức tối, thật sự là hôm trước thua dưới tay người ta mất mặt vô cùng, hiện tại cơ hồ ồn ào tới mức ai ai cũng biết. Nếu không phải Miêu Nghị không chịu ra tay, theo như ý nghĩ của y nhất định là phải đánh cho phe Tiên Quốc thua tới mức Nguyệt Dao Tiên Tử cởi hết y phục mới hả giận.
- Vân Phi Dương, ngươi thật là kiêu ngạo!
Thanh âm của Nguyệt Dao vang lên bên ngoài.
Miêu Nghị mở mắt nhìn, mọi người cũng quay đầu lại nhìn ra ngoài, chỉ thấy Nguyệt Dao đã cỡi Ngọc Lân Sư xuất hiện ở cửa.
Mấy người nhảy xuống long câu, chuẩn bị vào trong, Vân Phi Dương chợt vung đùi gà trong tay lên quát lớn:
- Đứng lại! Chỗ ta cũng có quy tắc, chỉ có mỹ nữ mới được vào, những người khác dám xông vào sẽ biết tay ta!
Hiển nhiên tên này muốn trả mối thù lúc trước người của Nguyệt Dao ngăn không cho y dẫn thủ hạ vào, thật sự là chân tiểu nhân có thù phải trả.
Tựa hồ Nguyệt Dao cũng không ngại, nghiêng đầu nói với bọn Lan Nhược:
- Các ngươi hãy chờ ở bên ngoài.
Sau đó một mình cất bước đi vào phòng khách.
Vân Phi Dương quay người ngồi trở về ghế chủ, hai chân bắt chéo ăn đùi gà, tức giận nói:
- Có lời mau nói, có rắm mau đánh, bản thiếu rất bận rộn!
- Không phải là tìm ngươi, ta tìm người của Tiên Quốc ta!
Nguyệt Dao quét mắt nhìn qua phòng khác, dừng lại ở Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Vừa đúng ở chỗ này! Yến Bắc Hồng, đi ra đây một chút, bản tọa có lời muốn nói với ngươi!
Miêu Nghị ngẩn ra, tâm tư kích động, nghĩ thầm chẳng lẽ lão Tam biết mình là ai, phải chăng là bên trận doanh Tiên Quốc còn có người biết mình sống sót, tiết lộ tên họ thật của mình cho Nguyệt Dao???
Hắn cố nén kích động trong lòng đứng lên.
Vân Phi Dương trừng mắt một cái, đã ý thức được chuyện gì, chẳng lẽ nữ nhân này muốn giành người của mình…
Y tiện tay ném đùi gà ra sau lưng, đập vào đầu tượng Ma Thánh Vân Ngạo Thiên, thình lình đứng lên nói:
- Chậm đã, có lời gì cứ nói ở đây, vì sao lại giấu giấu giếm giếm như vậy, chẳng lẽ là muốn làm chuyện gì không để cho người khác biết?