[Dịch] Phi Thiên

Chương 734 : Ô Lân Nhuyễn Giáp

Ngày đăng: 04:13 21/08/19

Giở trò quỷ gì vậy… Sắc mặt Miêu Nghị hơi có vẻ khó coi nói: - Lão yêu quái, không phải là lão dùng vật này để luyện chế trận nhãn pháp bảo sao, vì sao làm ra những thứ này? Yêu Nhược Tiên trừng hắn một cái: - Ai cũng có tư cách nói lời này, duy chỉ có ngươi không có tư cách, số mà ngươi vứt lại ở Hỏa Cực cung có thể làm ra biết bao nhiêu bảo bối có biết không?! Miêu Nghị không biết nói gì, lại nhắc tới chuyện này, thật sự là vạch áo cho người xem lưng. Nhắc tới chuyện này hắn lại cảm thấy đau lòng, thế nhưng không có cách nào tới Hỏa Cực cung lấy lại, chỉ có thể ngấm ngầm truyền âm cho hai nàng. Thiên nhi lập tức kéo cánh tay Yêu Nhược Tiên hỏi: - Cha, luyện chế pháp bảo cho Đại nhân xong chưa? Môi Yêu Nhược Tiên giật giật, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị có thể nói là vô cùng oán hận. Hiện tại tên này đã ẩn mình, không hề giao phong chính diện với lão nữa, biết hai nha đầu này là điểm yếu của lão, bất cứ chuyện nào không tiện mở miệng đều để cho hai nha đầu đứng ra đối phó với lão. Nếu không phải là không chịu nổi dáng vẻ buồn bã của hai nha đầu, lão đã sớm đánh cho Miêu Nghị một trận tơi bời hả giận. - Cầm đi! Một món đồ kêu loảng xoảng bay về phía Miêu Nghị. Miêu Nghị sợ có ám toán, lắc mình lướt tới giơ tay ra chộp lấy, sau khi xác nhận không có gì lạ mới quan sát kỹ, phát hiện thì ra là một chiếc chiến giáp màu đen, một nhuyễn giáp vảy cá không có tay. Bất kể nó là vật gì, Miêu Nghị khẩn cấp rót pháp nguyên vào nhận chủ bảo vật, sau đó mặc lên người định dùng thử một phen. - Đừng thử ở chỗ này, đi vào địa động, kẻo ngươi sẽ đốt cháy nhà mất! Yêu Nhược Tiên đột nhiên quát một tiếng. Thiên nhi, Tuyết nhi lập tức bỏ mặc lại dưỡng phụ bất kể, hào hứng chạy theo Miêu Nghị xem thử thế nào. Yêu Nhược Tiên giận hai nha đầu không có lương tâm đến mắt trợn trắng, nhảy xuống giường phất tay áo đi theo. Cả bọn vừa chạy tới địa động mà Yêu Nhược Tiên đào ra để luyện bảo, Miêu Nghị lập tức nhắm mắt thể hội tỉ mỉ biến hóa của bảo giáp trên người, dần dần trong lòng hiểu rõ, đột nhiên ủa một tiếng, cúi đầu nhìn về phía hình đầu kỳ lân trang trí chỗ cổ của nhuyễn giáp. Mới vừa rồi hắn phát hiện bên trong đầu kỳ lân này có huyền diệu khác, bên trong là một không gian nho nhỏ, đầu kỳ lân Hỏa Cực Tinh từ Hỏa Cực cung mang tới lẳng lặng trôi lơ lửng ở trong đó. Cái gọi là trận nhãn hiện tại đã hết sức rõ ràng, ít nhất từ trước tới nay chưa từng thấy qua trong số pháp bảo của hắn. Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn Yêu Nhược Tiên từ từ đi vào bên trong địa động, chỉ hình đầu kỳ lân trang trí trên cổ giáp hỏi: - Đây là chuyện gì vậy? Yêu Nhược Tiên nhàn nhạt giải thích nói: - Bất quá một món pháp bảo nhị phẩm, nếu dùng khối Hỏa Cực Tinh lớn như vậy làm trận nhãn có hơi lãng phí, nên ta luyện chế cho ngươi một pháp bảo có trận nhãn có thể mở ra mà không khóa kín, có thể lấy ra trận nhãn Hỏa Cực Tinh bên trong bất cứ lúc nào. Chờ tu vi ngươi gia tăng bỏ vào pháp bảo tam phẩm làm trận nhãn sẽ có uy lực lớn hơn, như vậy cũng có thể tránh khỏi lãng phí. Bất quá cũng có khuyết điểm, một khi bị người ta lấy trận nhãn Hỏa Cực Tinh bên trong ra, món bảo vật của ngươi coi như phế. Đây cũng là nguyên nhân pháp bảo thông thường phải che giấu trận nhãn, không để cho người ngoài tìm được dễ dàng, bằng không để cho trận nhãn vỡ, trận pháp sẽ bị phá. - Có thể lấy trận nhãn Hỏa Cực Tinh ra ư? Miêu Nghị hiếu kỳ nói. Yêu Nhược Tiên gật đầu một cái. Tức thì Miêu Nghị rót pháp lực vào tra xét lần nữa, trọng điểm là tra xét không gian bên trong đầu kỳ lân kia, tìm được phương pháp mở ra rất nhanh. Hắn vừa thi pháp liền thấy đầu kỳ lân trên cổ giáp há miệng phun. Một đạo bạch quang bay ra hóa lớn, Miêu Nghị nhanh chóng đưa tay chộp một cái, chính là đầu kỳ lân bằng Hỏa Cực Tinh điêu khắc, không khỏi chậc chậc thành tiếng. Thì ra đầu kỳ lân trang trí trên cổ áo dung hợp chức năng nhẫn trữ vật, bất quá tựa hồ không gian bên trong có hơi phức tạp, trên vách không gian khắp nơi là động nhãn lớn nhỏ. Hắn đưa đầu kỳ lân Hỏa Cực Tinh vào ngực, hình đầu kỳ lân trang trí trên cổ giáp há miệng ra hút lấy, trở về chỗ cũ. - Các ngươi tránh ra, ta phải thử một chút. Không gian địa động không lớn, không đủ chỗ tránh né, Miêu Nghị sợ ngộ thương ba người, nói trước một tiếng. Thiên nhi, Tuyết nhi đang muốn xuất động, ai ngờ Yêu Nhược Tiên lấy ra một thẻ bài bằng tinh thể, lại chỉ chỉ vòng đeo tay của hai nàng cười lạnh nói: - Không cần sợ hắn, chúng ta có thứ khắc chế pháp bảo của hắn. Thấy lão nói như vậy, Miêu Nghị cũng không khách sáo, dang rộng hai tay, chỉ thấy giữa khe hở của lớp vảy cá bên ngoài nhuyễn giáp nhanh chóng phun ra tầng tầng lửa đỏ, đảo mắt bao lấy toàn thân hắn, nhanh chóng bành trướng kêu bùng một tiếng, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ địa động dễ dàng như bẻ cành khô, nhiệt độ cao đến kinh người. Toàn thân Miêu Nghị bị bao phủ trong ngọn lửa nhìn qua hung mãnh vô cùng, thật sự là khí thế kinh người. Mà Yêu Nhược Tiên, Thiên nhi, Tuyết nhi lại như được bao phủ bởi một màn hào quang mỏng như vỏ trứng gà, lửa cháy cách ba người một thước bèn đi vòng qua, không cách nào đến gần, quả thật là thần kỳ. Bất quá ba người vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng bên ngoài kia. Miêu Nghị quan sát mình từ trên xuống dưới một lượt, sợ là người bình thường không có biện pháp tới gần mình. Trong động tối sầm lại, lửa cháy hung mãnh đột nhiên nhanh chóng thu liễm, lại chui trở về trong Ô Lân Nhuyễn Giáp. Để cho ta xem thử ngươi có thể biến thành thứ gì! -Miêu Nghị quát to một tiếng, cánh tay duỗi một cái, xòe rộng bàn tay. Chỉ thấy Ô Lân Nhuyễn Giáp trên người của hắn lập tức xoay tròn, vảy giáp lập tức tập trung chạy về phía cánh tay hắn. Sau khi tới bàn tay hắn xoay tròn tụ lại dài ra lớn lên, chỉ trong thoáng chốc đã hóa thành một thanh Nghịch Lân thương trong tay.Điểm khác biệt duy nhất với Nghịch Lân thương của Miêu Nghị là đầu rồng ở đuôi thương đã hóa thành đầu kỳ lân, mà vảy cá trên nhuyễn giáp đã hóa thành vảy ngược trên thân thương. Tiếng long ngâm ong ong vang lên, hai tay Miêu Nghị vung thương đâm ra, mũi thương phun ra một ngọn lửa cháy điên cuồng, xen lẫn pháp lực hỗn loạn khiến cho uy lực công kích của ngọn lửa lớn hơn nữa, từng vết thủng to như cột nhà cháy đen bốc khói xuất hiện trên vách động. Vừa thu thế thương lại, cầm chếch Nghịch Lân thương trên tay, chỉ thấy giữa kẽ hở của vảy lại có ngọn lửa thấp thoáng tràn ra, ngọn thương trong tay hắn đã hóa thành một ngọn hỏa thương, cảm giác nắm trong tay rất là uy mãnh. - Hay! Miêu Nghị quát một tiếng, ngọn lửa trên Nghịch Lân thương thu liễm, lại nhanh chóng xoay tròn quấn quanh dọc theo cánh tay của hắn mà lên, đảo mắt lại biến thành Ô Lân Nhuyễn Giáp hộ thể mặc lên người. Sờ lân giáp trên người, có thể nói Miêu Nghị hết sức mừng rỡ, bằng thương pháp của hắn cộng thêm uy lực công kích của ngọn lửa này phụ trợ, một khi giao thủ với người có thể tưởng tượng được, cho dù là bị vây trong hàng ngàn hàng vạn nhân mã cũng có thể đơn thương độc mã hoành hành vô ngại, thật sự là bảo bối tốt. Ngay cả Yêu Nhược Tiên luyện chế món bảo vật này cũng lắc đầu không dứt, than thở với hai nàng bên cạnh: - Hai nha đầu đáng thương, chỉ biết hâm mộ thèm muốn bảo bối của người khác. Vốn ta muốn chia khối Hỏa Cực Tinh kia thành ba phần, luyện chế cho các con thêm hai món bảo vật nữa. Thế nhưng dù hiện tại ta luyện chế cho các con cũng không có biện pháp điều khiển, cho dù là ta cũng khó mà điều khiển, không phải là người tu luyện công pháp hệ Hỏa cũng khó lòng điều khiển. Trừ phi tu vi cao đến mức nhất định không sợ liệt hỏa này cắn trả, nhưng cũng khó mà phát huy uy lực bảo vật này. Khác với pháp bảo thông thường, Ngũ Hành pháp bảo chỉ có người tu luyện Ngũ Hành công pháp mới có thể chân chính phát huy uy lực, không có biện pháp, cũng chỉ có thể tiện nghi cho tên này, ôi! Hai nàng vội vàng xua tay nói: - Cha, không sao đâu. Nghe được Yêu Nhược Tiên nói mình cũng khó mà chống đỡ uy lực ngọn hỏa thương này, Miêu Nghị không nhịn được hỏi: - Lão yêu quái, bảo vật này của ta có thể đánh với lão một trận được chăng? Trong lòng hắn đang suy nghĩ, nếu như bảo vật này của mình có thể kềm chế được đối phương, vậy sau này cũng không cần giả vờ hạ mình trước mặt lão già này nữa. Yêu Nhược Tiên sửng sốt, vốn lão cũng không xem Miêu Nghị là người tốt lành gì, ra sức đưa Miêu Nghị vào chỗ xấu, cho nên lập tức đoán ra dụng tâm hiểm ác của Miêu Đại phủ chủ, lập tức cau mày lại, một thanh bảo giản lấp lánh hồng quang nháy mắt hiện ra bên người, cười lạnh nói: - Đã sớm biết tiểu tử ngươi không phải là hạng tốt lành gì, tới đi, cứ việc thúc ngựa qua đây thử xem! Để xem lão phu có thể đập một giản tan tác cả bảo vật lẫn tên súc sinh ngươi hay không! Ánh mắt Miêu Nghị rơi vào pháp bảo tam phẩm của đối phương có hơi sững sờ, trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh toàn thân. Từ trước tới nay hắn vẫn sợ pháp bảo tam phẩm của lão già này, vì sao hiện tại nóng đầu quên mất… Con bà nó, đây chính là pháp bảo tam phẩm, chỉ cần đập ra một cái, ngọn hỏa thương này của mình sẽ bị phế ngay tại chỗ. Hắn đã từng chính mắt thấy lão giao thủ với Viên Thống Lĩnh ở Tinh Tú Hải, một món pháp bảo tam phẩm xuất thủ có thể đập tan một ngọn núi, ngọn hỏa thương của mình không thể nào chống lại được uy lực công kích lớn như vậy. Hắn vội vàng thu mình lại, cười ha hả nói: - Lão nghĩ gì vậy, ta không có ý này, chẳng qua là cảm thấy lão luyện chế món bảo bối này cho ta có hơi không đúng… Vừa nói đến ưu khuyết điểm của bảo bối mình luyện chế, Yêu Nhược Tiên lập tức mắc bệnh nghề nghiệp, cau mày hỏi: - Không đúng ở chỗ nào? - Phải chăng là biến hóa của món bảo bối này hơi ít hay không, chỉ có thể hóa thành thương và nhuyễn giáp. Lúc ta nhìn thấy bảo bối của người khác ở Tinh Tú Hải, quả thật là thiên biến vạn hóa. Miêu Nghị vẫn còn nhớ mãi món bảo bối Lưu Vân Sát kia. Sắc mặt Yêu Nhược Tiên trong nháy mắt trầm xuống, cơ hồ rống to giận dữ: - Tiểu tử ngươi có hiểu hay không, nếu không hiểu chớ có nhắm mắt nói mò như vậy! Thông thường một khi pháp bảo có thể biến hóa bị phá trận nhãn, pháp bảo lập tức hỏng mất, mà ta luyện chế pháp bảo cho ngươi chẳng những có thể biến hóa, trận nhãn trong đó cũng có thể lấy ra bất cứ lúc nào, không sợ pháp bảo hư hỏng. Vừa có thể sử dụng như thương còn có thể làm bảo giáp hộ thân, ngươi cho rằng giới luyện bảo có rất nhiều người có thể làm được chuyện này sao?! - Muốn thiên biến vạn hóa cũng dễ dàng, nhưng ngươi phải hiểu rõ một điểm, biến hóa càng nhiều hao tổn tài liệu cũng càng nhiều. Muốn có thể biến ra to như ngọn núi, ngươi cho rằng tự dưng mà có thể to ra được như vậy sao, đầu tiên ngươi phải có tài liệu nhiều hơn núi trước đã! Chỉ cần là pháp bảo không thể biến hóa, cũng cần phải có chân tài thật học mới có thể chế tạo, một đại môn phái thông thường cũng phải dốc hết toàn lực mới có thể chế tạo nổi, chút tiền của ngươi đáng kể gì, còn muốn thiên biến vạn hóa… Phải chăng là ngươi chưa hề nghĩ qua những chuyện này, chê pháp bảo ta luyện chế không tốt ư, được, trả lại cho ta! - Lão đừng nóng nảy, ta không có ý này, chẳng qua là hỏi một câu mà thôi. Miêu Nghị cười khan hai tiếng, len lén nháy mắt, hai nàng lập tức cầu xin Yêu Nhược Tiên bớt giận. - Hai người các ngươi... Không truy cứu nữa, tức chết ta rồi! Yêu Nhược Tiên điểm điểm hai nàng, bất đắc dĩ phất tay áo bỏ đi. Hai nàng lại nhìn về phía Miêu Nghị, Miêu Nghị cười hắc hắc thấp giọng nói: - Không sao đâu, người bị kích thích, tính tình có chút cổ quái, ta không ngại. Trong lòng lại bồi thêm một câu, có mấy tu sĩ có thể có được luyện bảo sư chuyên dụng như vậy bên cạnh... Sờ sờ nhuyễn giáp trên người, phát hiện mặc bên ngoài có vẻ hơi kỳ dị, Miêu Nghị bèn thi pháp thúc giục lại nhanh chóng biến thành Nghịch Lân thương nơi tay, chợt lại xoay tròn chui vào bên trong y phục, thuận lợi biến thành nội giáp hộ thân, bên ngoài cũng không nhìn ra được. Lại sờ sờ trên người không cảm thấy có gì không thoải mái, quả thật tay nghề luyện chế pháp bảo của lão già này rất giỏi, Miêu Nghị hài lòng phất tay nói: - Đi, sắp tới kỳ hạn nộp thu hoạch hàng năm rồi, phải chú ý một chút!