[Dịch] Phi Thiên
Chương 790 : Sớm hay muộn gì cũng lộ tẩy (2)
Ngày đăng: 04:13 21/08/19
Trong phòng này còn có chỗ đặt chân sao? Lão Bản Nương nhìn dưới chân một chút, lại ngẩng đầu nhìn nóc nhà, không có ý đi vào, cười khan nói:
- Ở bên trên cảm giác bước chân hụt hẫng, xuống dưới này xem một chút coi có phải là sàn gác sập rồi không.
Miêu Nghị chỉ trên mặt đất cười khổ nói:
- Đất cát rơi xuống giống như mưa vậy, xem ra lớp lót cách tầng đều rơi sạch rồi, không bước hổng chân mới là lạ.
- Xem ra thật đúng là lâu năm không tu sửa rồi, để nay mai cho ngươi tu sửa chỗ này cho kỹ một hồi mới được. Lão Bản Nương hơi có chút chột dạ, vuốt vuốt tóc mai buông xuống, eo thon thả lắc một cái, xoay người mà đi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không kêu người đến quét dọn.
Cho nàng tận mắt nhìn qua xong rồi, Miêu Nghị mới lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra, thu dọn sạch đất cát trong phòng, xong rồi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã yên tĩnh rồi vậy.
Đêm hôm đó, Miêu Nghị đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở trên giường gỗ, phía trên đột nhiên truyền tới tiếng đổ nước ào ào.
Tiếng động trên lầu sao đột nhiên nghe rõ ràng như thế? Tiếp đó nữa là tiếng cởi quần áo loạt xoạt rõ ràng vô cùng, pháp lực dao động khi thi pháp nghe trộm có khả năng bị người ta phát hiện ra, nhưng bây giờ không cần làm phép nghe trộm gì mà cũng nghe rõ tiếng động ở trên lầu.
Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trong bóng tối chợt mở mắt ra, thấy có ánh sáng xuyên lầu trên xuyên qua khe hở sàn gỗ chiếu xuống phía dưới, ban ngày nếu không chọn đúng góc độ đúng là rất khó phát hiện.
Miêu Nghị chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, không nhìn không biết, nhìn một cái bị dọa giật cả mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám rồi.
Tầng nóc khách sạn vốn chỉ gác một lớp gỗ tròn làm nền, sau đó trải thêm một tầng đất sét lên trên, và Lão Bản Nương thì lại cất một phòng nhỏ ở phía trên, dĩ nhiên trong căn phòng nhỏ này cũng có một tấm ván lót nền.
Vốn là lớp ngăn này ngăn lầu trên lầu dưới rất tốt, nhưng ngặt một nổi là Lão Bản Nương lại tự mình làm loạn, kết quả làm cho tầng đất sét ở trung gian rơi hết sạch. Lần này thì tốt rồi, khoảng cách giữa các cây gỗ tròn và ván lót đều có thể có khe hở tồn tại, và “cơ hội” theo đó cũng rất có thể tồn tại.
Miêu đại phủ chủ rất có nhãn phúc, chỉ cần ngẩng đầu một cái liền mơ hồ nhìn thấy được dường như có “người nào đó” đang cởi quần áo, cái bộ phận nóng bỏng nào đó thỉnh thoảng chợt lóe lên qua khe hở, rồi dáng người uyển chuyển lả lướt thoáng qua. Nếu bóng người kia dừng lại thì tất nhiên không cần phải nói, cái này là chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy. . . Thật sự là làm cho huyết mạch của người ta phun trào, cho đến khi người ở trên bước vào trong bồn tắm, xuân quang như ẩn như hiện mới biến mất, tiếng nghịch nước vang lên ào ào, lại còn có tiếng hát khe khẽ nữa chứ.
Trên lầu là ai không cần đoán nữa, ngoại trừ là người đó thì còn có thể là ai ? Miêu Nghị có thể nói là sợ hết hồn hết vía, đầu ngẩng lên rồi nhẹ nhàng cúi xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám, nếu lỡ mà bị phía trên phát hiện thì có nước thôi rồi!
Lão Bản Nương ơi là Lão Bản Nương, đây là tự ngươi rước lấy đó nha, tại hạ cũng không phải là có lòng xem lén đâu nha! Miêu Nghị tự an ủi với mình như vậy.
Nhưng mà chờ khi trên lầu lại vang lên tiếng động của việc tắm rửa nữa, Miêu Nghị lại nhịn không được ngẩng đầu lên, hơn nữa thân thể còn nhẹ nhàng sàng qua trái sàng qua phải, mưu cầu nhìn thấy một đoạn xuân quang xê dịch qua khe hở. . .
Bắt đầu từ đêm nay, Miêu Nghị ra vào căn phòng đều nhẹ chân nhẹ tay, cửa sổ và cửa phòng cũng không dám tùy tiện mở ra để ánh sáng ở phía ngoài chiếu vào, đừng nói chi là đốt đèn nữa. Nếu như ánh sáng ở phía trên có thể đi xuống dưới, thì ánh sáng phía dưới tự nhiên cũng có thể chui lên phía trên. Một khi bị Lão Bản Nương phát hiện, sẽ có án mạng!
Hắn rất muốn đổi phòng, nhưng bây giờ lấy đâu ra phòng cho hắn đổi? Chỉ có thể chịu đựng đến khi có tin tức từ Thủy Hành Cung đến.
Điều hết chỗ nói nhất chính là, vị ở trên lầu trên kia có thói quen sớm tối đều tắm rửa, cho nên quả thật là mỗi ngày hai lượt sớm tối đều khiến cho Miêu đại phủ chủ sợ hết hồn hết vía a! Nhưng cho dù là sợ hết hồn hết vía, không xem thì uổng, hắn cũng không cao thượng gì cho cam, bao nhiêu người muốn nhìn mà đều nhìn không được, cơ hội tốt như vầy sao có thể dễ dàng bỏ qua!
Huống chi nếu thật sự bị phát hiện, nhìn một lần cũng là nhìn, nhìn thêm mấy lần thì cũng xui xẻo như nhau.
Ngẫu nhiên đi ra gặp mặt Lão Bản Nương, Lão Bản Nương vẫn phong tình vạn chủng như cũ. Còn Miêu Nghị cũng tỏ vẻ như bình thường, không nhìn ra có bất kỳ manh mối nào. Chỉ có trong lòng củahắn là biết mình hận không thể mọc ra hai cái cánh, bay cho nhanh một chút, bỡi vì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy ma thôi a. . .
Miêu Nghị lo lắng chờ đợi, thậm chí thống hận luôn cái khoảng cách xa xôi này, bỡi vì ngay cả Linh Thứu cũng phải bay rất lâu.
Trong thời điểm một ngày dài bằng một năm này, hắn cuối cùng cũng chờ được tin tức của Thủy Hành cung, nhưng mà lại là tin dữ, lão đầu của thương hội kia quả nhiên là thần thông quảng đại, Đào bà bà ra lệnh cho Miêu Nghị phối hợp hành động cùng An Chính Phong. An Chính Phong chính là lão già đầu bạc trấn giữ chi nhanh thương hội ở Lưu Vân Sa hải này. Miêu Nghị hiện giờ mới rõ lão tên gọi là gì, xem ra Thiên Ngoại Thiên rất coi trọng Lưu Vân Sa hải, đã phái ra một vị Kim liên cao thủ tới trấn giữ.
Nhưng mà điều này cũng có thể hiểu được, bỡi vì cái địa phương tốt xấu lẫn lộn này không có cao thủ trấn giữ thì không ổn.
Bề trên cũng không có khả năng để hắn làm việc suông không hưởng lợi ích gì, bằng không ai còn cố gắng làm việc chứ? Đào bà bà đầu tiên là khen Miêu Nghị hắn làm việc tốt, không phụ kỳ vọng của bà bà, khiến cho bà bà nở mặt nở mày, rồi hứa hẹn chờ đến khi Miêu Nghị hoàn thành nhiệm vụ trở về, trực tiếp vinh thăng lên làm Điện chủ Trấn Giáp điện của Thủy Hành cung.
Đây chính là tin tức lưu ở trong ngọc điệp, còn có pháp ấn của Đào bà bà, Miêu đại phủ chủ không cần phải lo lắng về vấn đề tu vi của mình nữa, vì vinh thăng lên Điện chủ đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, có muốn chạy cũng không được.
Nhưng. . . Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà một cái, sắp khóc tới nơi rồi. Ta không muốn hưởng diễm phúc này nữa có biết hay không? Một điện chủ tay nắm hàng tỉ tín đồ dĩ nhiên là khiến người ta thèm chảy nước miếng, nhưng mà phải có mạng để hưởng thụ chứ a!