[Dịch] Phi Thiên

Chương 803 : Trốn trốn trốn (1)

Ngày đăng: 04:14 21/08/19

Ai ngờ Vân Nhược Song cố ý giơ trọn bộ ngực ra trước mặt hắn, ánh mắt Miêu Nghị theo ý thức rơi xuống bộ ngực của nàng. Thật ra động tác này của nàng quá đột ngột, đoán chừng cho dù là nữ nhân cũng sẽ thuận tiện liếc mắt nhìn, nhưng lại lập tức bị Vân Nhược Song bắt được nhược điểm: - Chó không đổi được ăn cứt, còn nói không phải có ý, ánh mắt ngươi nhìn cái gì đó? Có tin ta đâm mù hai mắt ngươi hay khong! Miêu Nghị lúng túng quay đầu, bước xuống giường rời đi, ta chọc không nổi rồi, ta trốn có được hay không? - Đứng lại! Ngươi định chạy đi đâu? Ngươi chạy nữa ta sẽ lập tức nói cho tỷ tỷ biết chuyện ngươi nhìn trộm ta! Những lời này có thể nói đã chọt trúng xương sườn mềm của Miêu Nghị, lần trước chuyện sụp sàn gác hắn vốn đã chột dạ, nếu nữ nhân này lại nói chuyện nhìn lén với lão bản nương, không chừng lão bản nương sẽ nghĩ lung tung. Hiện giờ hai chữ ‘ nhìn lén ’ thật sự khiến hắn có chút sợ hãi. Miêu Nghị xoay người chịu thua, thở dài nói: - Vân đại tiểu thư, ngươi rút cuộc muốn thế nào? Ta chẳng qua là một tiểu nhị trong quán, cũng không làm chuyện thương thiên hại lý gì, ngươi cần gì phải làm khó một tiểu nhị như ta, tha cho ta có được hay không? Vân Nhược Song ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn, ý bảo tới đây. Miêu Nghị không biết nên đi hay không, cuối cùng vẫn duy trì cảnh giác nhích tới gần. - Ở trước mặt ta không cần phải giả bộ làm tiểu nhị gì đó. Vân Nhược Song làm trò bấm bấm chỉ tay tính toán trước mặt Miêu Nghị, đột nhiên biến thành truyền âm nói: - Nếu ta không coi sai..., ngươi họ Miêu, có phải không? Miêu Nghị im lặng không lên tiếng, nàng lại truyền âm nói: - Ngươi tới từ Tiên quốc, Thần đường, Thủy Hành cung, là Phủ chủ Thủy Vân phủ có đúng không? Miêu Nghị buông tiếng thở dài, truyền âm trả lời: - Vân đại tiểu thư, ngươi cần gì phải làm bộ huyền ảo, là lão bản nương nói cho ngươi có phải hay không? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Xem ra đại tỷ thật sự biết! Hốc mắt Vân Nhược Song đột nhiên đỏ lên, cắn răng nói: - Ngươi thừa nhận ngươi là tên Miêu Nghị không có lương tâm khốn kiếp đó? - Vân đại tiểu thư, ta hình như không làm gì đắc tội với ngươi? Ở trước mặt lão bản nương, ta cũng không so đo với ngươi, tại sao lại cứ làm khó tại hạ như vậy. - Ngươi còn dám nói không có lỗi với ta! Vân Nhược Song nghiến răng nghiến lợi nói : - Vân Phi Dương, ngươi có biết hay không? - Ách. . . Biết! Miêu Nghị kỳ quái nói: - Hắn và ta đắc tội gì với ngươi sao? - Ngươi có phải cùng hắn tham gia dẹp loạn Tinh Túc hải không? - Đúng thì sao? - Hắn có nói với ngươi một việc không? - Hắn và ta nói nhiều chuyện, ngươi muốn hỏi chuyện gì? - Bớt giả bộ hồ đồ đi! Hắn có giới thiệu tỷ tỷ của hắn cho ngươi không? - Chuyện này ngươi cũng biết, tên đó nói rất nhiều, hắn. . . Vẻ mặt Miêu Nghị đột nhiên cứng đờ, thử cẩn thận hỏi: - Chẳng lẽ ngươi là. . . Ngươi chính là. . . - Không sai! Chính là ta! Ta chính là tỷ tỷ Vân Phi Dương muốn giới thiệu cho ngươi! Miêu Nghị kinh hãi, trong lòng cuồng mắng. Hắn đã sớm biết Vân Phi Dương là kẻ không đáng tin, quả thực quá lừa người, may là mình không đáp ứng. Nếu phải ở cùng một nữ nhân không đáng tin như vậy, vậy cả đời này không phải ngày nào cũng đập đầu vào tường. Miêu tiểu nhị cố nặn ra nụ cười nói: - Tên Vân Phi Dương đó chỉ nói giỡn, ngươi đừng coi là thật. - Ngươi đừng quản có thật hay không, ta chỉ hỏi ngươi tại sao lại cự tuyệt? Ta có điểm nào không tốt? Là mặt mũi xấu hay là vóc người không đẹp? Vân Nhược Song dường như rất tức giận. Miêu Nghị nhất thời kỳ quái: - Vân Phi Dương làm loạn như vậy, quả thực là lấy hạnh phúc cả đời của ngươi ra làm trò đùa, ngươi nên tìm hắn tính sổ mới đúng. Tức giận với ta làm gì? - Hắn tính toán cho tỷ tỷ mình, đáng khích lệ, ta tìm hắn tính sổ cái gì? Vân Nhược Song quả thực giận không kềm chế được. - Hắn là hắn, ngươi là ngươi, ta chỉ hỏi ngươi tại sao không đáp ứng? Ngay cả tỷ tỷ mình cũng mang ra bán đứng, còn đáng giá khích lệ? Miêu Nghị có thể nói là dở khóc dở cười. Cho dù hiểu cái gì gọi là vật họp theo loài, nhưng thế này cũng quá mức, hắn thở dài nói: - Vân đại tiểu thư, nếu ngươi đã biết thân phận của ta, biết được chúng ta không thuộc cùng một phe cánh, ta làm sao có thể đáp ứng? Vân Nhược Song quả thực không giảng đạo lý, phủ định hoàn toàn: - Đây không phải là lý do, Ma quốc của ta không hề kém so với Tiên quốc của ngươi, đi theo ta chắc chắn ngươi sẽ không thiệt thòi. Ta muốn nghe lời thật! - Muốn lời thật đúng không? Vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ. Ta thậm chí chưa từng gặp ngươi, vạn nhất ngươi là một người quái dị thì làm sao? Kẻ ngu mới chịu đáp ứng! Câu trả lời này ngươi hài lòng chưa? Miêu Nghị hỏi ngược lại. - Ách. . . Hình như cũng có chút đạo lý. Tính tình điên khùng của nữ nhân này đến nhanh, biến mất cũng mau, đột nhiên cười hì hì nói: - Vậy hiện tại ta đứng trước mặt ngươi, ngươi cảm thấy ta thế nào? Miêu Nghị không thể không thừa nhận, nữ nhân này nếu không điên điên khùng khùng, thật ra rất xinh đẹp, da trắng tinh, khi mỉm cười đôi mắt to lấp lánh như trăng rằm, lay động lòng người. Hàm răng chỉnh tề trắng tinh, khi cười còn lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xắn. Nếu không phải xét thấy lúc trước đã lĩnh giáo tính tình của nàng, thật có khả năng bị bộ dạng thanh thuần khả ái của nàng lừa gạt. - Cái gì như thế nào? Miêu Nghị hàm hồ suy đoán. - Đừng giả bộ hồ đồ! Ánh mắt đang tràn đầy niềm vui, trong nháy mắt trợn tròn tức giận, sau đó lại khôi phục vẻ xinh đẹp động lòng người: - Ta có xinh đẹp hay không? Miêu Nghị gật đầu thừa nhận nói: - Xinh đẹp! Nữ nhân này lập tức hồi hộp, đôi mắt to xinh đẹp mừng rỡ, hai tay chống nạnh, ôm trọn bộ ngực, cười hỏi: - Chỗ này của ta có lớn hay không? Mẹ nó! Miêu Nghị liếc ngực nàng, vội vàng nghiêng đầu đi, sợ bà cô này lại muốn giở trò để mình mắc mưu lừa gạt. Nghiêng đầu sang bên, tiếp tục hàm hồ suy đoán nói: - Không hiểu ngươi nói gì. - Ngươi không nhìn ta làm sao biết ta nói gì, quay đầu lại đi. Nàng càng nói, Miêu Nghị càng không dám quay lại, ngược lại xoay người đi: - Không rảnh nói nhảm với ngươi, ta muốn tu luyện. Vân Nhược Song há lại bỏ qua cho hắn, lắc mình trực tiếp chắn trước mặt hắn, chỉ vào bộ ngực nhô lên của mình hỏi: - Có lớn hay không? Miêu Nghị thiếu chút nữa muốn sụp đổ, còn thiếu quỳ xuống bái lại nàng, người này làm sao vậy? Xoay người thở dài nói: - Lớn! Vân Nhược Song lại lắc mình ngăn phía trước, hưng phấn nói: - So với nữ nhân khác, người nào nhìn đẹp hơn? Miêu Nghị đã bị nàng hoàn toàn khống chế, chỉ ước gì có thể nhanh chóng thoát khỏi, cúi đầu lấy lệ nói: - Ngươi đẹp hơn. Vân Nhược Song nhất thời đầy hưng phấn: - Ngươi có thích hay không? - Thích. . . Miêu Nghị thuận miệng tán đồng, nhưng rất nhanh phản ứng, nhất thời sợ đến mức luống cuống tay chân, vội vàng khoát tay nói: - Không không, ta không phải có ý này!