[Dịch] Phi Thiên
Chương 810 : Tiết mục áp chảo lên đài (1)
Ngày đăng: 04:14 21/08/19
Tu luyện cái rắm gì thế này! Tâm tình kích động không có cách nào bình tĩnh trở lại! Hiện giờ tu vi của hắn mới là Thanh Liên lục phẩm, vốn mỗi ngày luyện hóa tám viên hạ phẩm Nguyện Lực châu, hiện tại đột nhiên nhảy đến mỗi ngày luyện hóa mười viên, nói cách khác tốc độ tu luyện của mình đã đạt đến Thanh Liên bát phẩm, điều này sao có thể?
Miêu Nghị hoàn toàn không thể tin được, hoài nghi mình đang nằm mơ. “Bốp”, hắn tàn nhẫn tát mình một cái, đau điếng!
Đau cũng rất thoải mái! Bởi vì chứng minh không phải ta đang nằm mơ, “bốp”, lại tàn nhẫn tát cho mình một cái nữa!
- Hắc! Tiểu tử này không phải uống lộn thuốc rồi chứ, tại sao lại tự tát mình như vậy. Tát rất mạnh còn không nói, đánh xong lại còn cười khúc khích, giống như đánh rất đã nghiền. Thợ đá, đi, chúng ta giúp hắn tát thêm mấy cái!
Miêu Nghị đang đắm chìm trong điên cuồng bỗng nhiên tỉnh lại, quay đầu nhìn ra cửa, không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy lão bản nương, thợ mộc và thợ đá không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng hắn, Lão bản nương nhìn hắn há hốc mồm, bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, trong quyến rũ lại có chút khờ khạo, hình như cũng bị cử động tự mình đánh mình của Miêu Nghị làm cho kinh hãi.
Hỏng bét! Bọn họ nhìn thấy hành động khó hiểu của mình rồi! Trên mặt Miêu Nghị vẫn in rõ dấu vết đỏ lòm của hai cái tát, trầm giọng nói:
- Tại sao đi vào không gõ cửa? Đây không phải là khách sạn của các ngươi. . .
Hắn giơ ngón tay đi tới trước mặt thợ mộc và thợ đá, cảnh cáo nói:
- Hai người các ngươi muốn làm gì?
- Ngươi không phải đánh cho đã nghiền sao? Hai người chúng ta giúp ngươi tát hai cái.
Thợ mộc cười hắc hắc.
- Cút!
Miêu Nghị rống lên một tiếng, nhanh chóng tung mình nhảy xuống bên kia giường tránh né.
- Đừng nghịch nữa! Đây không phải ở khách sạn!
Lão bản nương quát bảo thợ mộc và thợ đá ngưng lại, nghe ý tứ này, nàng tựa hồ cũng biết khi ở khách sạn mấy người này cũng thường xuyên hành hạ Miêu tiểu nhị.
Nàng tiến lên, nhìn hai vết tát đỏ lòm trên mặt Miêu Nghị, hồ nghi nói:
- Ngưu Nhị, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại tự nhiên đánh mình? Ngươi đã làm việc trái với lương tâm sao?
Thợ mộc hắc hắc nói:
- Nhìn hắn cười ngây ngô như vậy, không giống như làm việc trái với lương tâm, mà giống như ngứa da thịt rồi.
Chuyện này không có cách nào giải thích! Miêu Nghị nói tránh đi:
- Lão bản nương tự mình tới đây, có chuyện gì phân phó sao?
Lão bản nương thật ra không có gì phân phó, hai ngày này xã giao biết Miêu Nghị sợ lộ mặt nên cũng không dẫn hắn theo, để cho hắn ở chỗ này tu luyện, nhưng hôm nay Băng cung chính thức thiết yến khoản đãi, cũng không muốn Miêu Nghị ở lại một mình, muốn cho hắn đi nhận thức một chút, cho nên vừa ra khỏi cửa liền kêu thợ mộc và thợ đá đến gọi Miêu Nghị.
Ai ngờ thợ mộc và thợ đá gõ cửa cũng không thấy bên trong có phản ứng, Lão bản nương cũng thấy kỳ quái, người rõ ràng ở bên trong làm sao lại không có phản ứng, không xảy ra chuyện gì chứ?
Kết quả ba người xông vào, nhìn thấy Miêu Nghị đang tự giơ tay tát mình, liền đứng cười khúc khích.
Bọn họ không biết Miêu Nghị vừa rồi đang chìm đắm trong hưng phấn điên cuồng, nếu không phải tự tát mình hai cái, sợ rằng còn không nghe được bọn họ nói chuyện mà tỉnh táo lại.
Nhưng Lão bản nương cũng không giải thích với Miêu Nghị tại sao bọn họ phải xông vào, ta muốn xông vào thì xông vào đấy? Thấy không có chuyện gì, nàng cũng không hỏi nhiều:
- Không có phân phó gì, hôm nay Băng cung chính thức thiết yến khoản đãi. Ngươi không phải nên đi xem một chút sao?
Thì ra là chuyện này! Mấy trò ăn uống đó thì có gì thú vị chứ, Miêu Nghị ôm bộ mặt đỏ lòm, cười hắc hắc nói:
- Ta không đi, ta không sao, các ngươi không cần phải để ý đến ta, các ngươi cứ đi đi, ta ở đây tu luyện là được rồi.
Nhìn thấy bộ dạng này, Lão bản nương thật sự muốn tiến lên cho hắn thêm hai cái tát.
Thợ đá lắc đầu thở dài nói:
- Tiểu tử này thật sự thích tu luyện đến u mê rồi. Lẽ nào mục đích ngươi tới đây là tu luyện sao? Vất vả lắm mới tới được đây, cũng phải đi nhận thức, học hỏi một chút chứ.
Miêu Nghị ước gì có thể đuổi bọn hắn đi, hắn dĩ nhiên thích ở đây tu luyện hơn nhiều, đưa tay cùng mời nói:
- Lão bản nương đi thong thả.
Lão bản nương liếc mắt xem thường, quay đầu rời đi: - Đừng quan tâm tới hắn, chúng ta đi thôi.
- Ách. . . Lão bản nương.
Miêu Nghị không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại chạy lên trước ngăn cản.
Thợ đá hắc hắc nói:
- Hối hận? Lại muốn đi?
Miêu Nghị không để ý tới hắn, cười làm lành nói với Lão bản nương:
- Lão bản nương, chúng ta ở Băng cung vài ngày sao?
Lão bản nương nói:
- Không ở đến mấy ngày, nhưng đại thọ hai mươi vạn năm không phải chuyện vui bình thường, mặc dù sẽ không giống người phàm ở thế tục, mỗi ngày đều tổ chức yến tiệc vui chơi giải trí, nhưng ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến vẫn không tránh khỏi. Tiểu yến, đại yến có lẽ cũng hai ba lần, nếu không chuyện vui lớn như vậy không đủ để chúc mừng.
Miêu Nghị hiểu rõ nói:
- Tổ chức hai ba lần. Nói cách khác, không sai biệt lắm sẽ ở đây mười ngày!
- Hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày tổ chức tiểu yến, nếu ngươi không muốn đi thì tôi, nhưng nếu là đại yến, ngươi vẫn phải lộ mặt. Ta biết ngươi lo lắng, nhưng có thợ mộc và thợ đá đi cùng, ngươi cũng không cần sợ, ta không tin có người có thể mạnh mẽ lấy mặt nạ trên mặt ngươi xuống. Còn nếu ngươi vẫn ẩn núp, không chịu ra ngoài, người khác sẽ xem chúng ta sợ phiền phức, ngươi không biết xấu hổ, nhưng khách sạn Phong Vân của ta vẫn cần thể diện!
Lão bản nương quay đầu lại kêu thợ đá và thợ mộc cùng rời đi.
- Lão bản nương. . .
Miêu Nghị đuổi theo ra ngoài cửa, còn muốn thoái thác chuyện lộ mặt trên yến hội.
- Cứ quyết định như vậy!
Lão bản nương dứt khoát nói.
Miêu Nghị không biết nói gì, quay đầu lại lại vội vàng rút vào trong phòng riêng của mình. Thời gian không còn nhiều lắm, không thể lãng phí, hiện tại cũng không cần suy nghĩ nhiều, nắm chặc cơ hội đề cao tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Hắn khoanh chân ngôi trên giường, ném Nguyện Lực châu vào trong miệng, tranh thủ thời gian tu luyện.
Lại một ngày trôi qua, Miêu Nghị vẫn nhắm mắt, nhưng khóe miệng đã hiện lên nụ cười, không ngoài dự liệu, trong pháp nguyên lại xuất hiện thêm một viên lam tinh, tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu tăng lên mỗi ngày mười một viên.
Qua một ngày nữa, trong pháp nguyên, viên lam tinh thứ tư và hồng tinh đối ứng xuất hiện, cả hai hấp dẫn lẫn nhau, từ từ xoay tròn. Đối với Miêu Nghị mà nói, giờ khắc này không có thứ gì trên cõi đời này có thể lay động lòng người hơn viên tiểu tinh này, bởi vì tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu tăng lên tới mỗi ngày mười hai viên, ý vị tốc độ tu hành cũng tăng lên trên phạm vi lớn.
Hiện tại hắn thật sự không muốn có bất kỳ người nào và bất cứ chuyện gì tới quấy rầy mình, cũng không muốn đi chọc vào bất cứ kẻ nào và bất cứ chuyện gì, chỉ muốn nắm bắt cơ hội hiếm có này an tâm tu luyện.