[Dịch] Phi Thiên

Chương 864 : Hắc Thán giác tỉnh Long mạch (2)

Ngày đăng: 04:14 21/08/19

Miêu Nghị nghe vậy cũng khó có thể tin, nhìn về phía Hắc Thán ngủ gật co rúc ở đất, đột nhiên ánh mắt lóe lên một cái không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: - Ta nói lão tại sao vẫn tình hữu độc chung đối với nó! Lão yêu quái, ta cảm nhận lão đã sớm có chủ ý đối với nó. Lão có phải là đã sớm biết Tử Bàn Tử là loại long câu có long mạch có thể giác tỉnh trong truyền thuyết hay không? Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng nhìn ra, chuyện nghĩa phụ của mình có ý đối với Hắc Thán, các nàng cũng không phải là không biết. Yêu Nhược Tiên lập tức cười hai tiếng hắc hắc: - Đó là tiểu tử ngươi tự mình có mắt không biết kim khảm ngọc, cho rằng nó là loại long câu bình thường, đem ra để sử dụng như long câu thương. Dù sao ta lần đầu tiên nhìn thấy tiểu bàn tử là liền cảm nhận sự kinh hãi và diễm tiện. Trên đời này ta mới lần đầu gặp được một con long câu mập như con heo mà còn có thể chạy nhanh như vậy. Long câu khác thì đều đứng ngủ, còn nó nằm mà ngủ. Đánh nhau thì còn biết làm bộ làm tịch, còn biết đánh lén, còn có thể nghe hiểu tiếng người. Cái linh tính này không thể thấy được trên người của long câu bình thường được. Vật nuôi bên cạnh ngươi có nhiều chỗ kỳ hoặc như vậy mà ngươi cũng không biết suy nghĩ sâu xa, còn có thể trách người nào hả? Trách ta chắc? Yêu Nhược Tiên thấy mắt của hai người con gái dần dần lộ ra loại thần sắc khó hiểu đối với mình, giống như là cảm thấy rất thất vọng đối với nghĩa phụ của mình vậy, nhanh chóng giải thích lần nữa: - Nha đầu, các ngươi đừng nghe hắn nói càn, ta nào có ý càn với tiểu bàn tử. Ta là thấy cái con bàn tặc bị tên lỗ mãng này biến thành con long câu bình thường, bị sai khiến mà cảm nhận được nhức nhối, mới ra hạ sách này. Các ngươi ngẫm lại, nếu không phải ta cẩn thận bảo vệ nó, nói không chừng sớm đã bị tiểu tử này hại chết rồi. Nếu không phải ta cố gắng nuôi dưỡng nó, nó có thể có sự hung hãn như ngày hôm nay hay không? Ta nếu thật sự có lòng chiếm hữu hay ý gì khác với Bàn tặc, lúc trước cũng sẽ không cho nó đi theo vào Tinh Túc Hải. Miêu Nghị biết lão gia hỏa này có tâm tư bẩn thỉu ác độc, nhưng mà vẫn gật đầu thở dài một tiếng nói: - Lão yêu quái, lão nói cũng có chút đạo lý, ta lần này đi Lưu Vân Sa hải đã để chết trận hai thớt long câu, Tử Bàn Tử nếu như đi với ta, sợ là khó chạy thoát một kiếp. - Có nghe hay không? Hai đứa nha đầu kia có nghe hay không hả? Yêu Nhược Tiên lập tức chỉ vào Miêu Nghị vui vẻ nói: - Chính hắn cũng thừa nhận rồi. Hai nàng lại dùng ánh mắt quan tâm nhìn về phía Miêu Nghị, quan tâm tới chuyện hai thớt long câu chết trận mà hắn mới vừa nói, không biết Miêu Nghị gặp phải nguy hiểm gì. Miêu Nghị quay đầu lại nói: - Lão yêu quái! Ta hiểu lão có ý gì rồi! Tuy nhiên bây giờ đặt chuyện mà lão nghĩ sang một bên đi. Chuyện kết đan nuôi nấng Tử Bàn Tử và Đường Lang lập tức dừng lại cho ta, cho bọn chúng mau chóng tỉnh dậy. Yêu Nhược Tiên trừng hai mắt một cái: - Xem ra ta nói một hồi thế mà ngươi cũng không nghe lọt được một câu! Ngươi không bỏ tiền ra có phải hay không? Đi! Ta đi bán viên băng phách đó của ngươi. - Viên băng phách này là ta lấy ra từ Nam Cực Băng cung. Nam Cực lão tổ đang truy tầm khắp nơi, lão nếu như không sợ Nam Cực lão tổ tìm lão tính sổ, lão cứ lấy ra ngoài mà bán đi. Miêu Nghị liếc nhìn một cái, hù dọa lão ta, cũng đích xác thật sự sợ lão quỷ này đem đồ đi bán thật. Hiện tại chính là thời điểm pháp bảo càng nhiều càng dễ ứng phó nguy hiểm có thể kéo đến, nếu như mạng cũng không còn, tốn tiền nuôi dưỡng nhiều đồ như vậy có ích lợi gì? - Nam Cực lão tổ. . . Yêu Nhược Tiên hoảng sợ, đây chính là một trong lão yêu quái cấp cao nhất của tu hành giới. Tu vi từ kim liên trở lên không phải là kẻ mà lão ta dám mạo phạm, không khỏi thần tình co rúm nói: - Băng phách này không phải là tiểu tử ngươi lén lấy ra từ Nam Cực Băng cung chứ? Thấy hù dọa được lão già này, Miêu Nghị cũng không muốn tán gẫu chuyện này với lão nữa, bắt đầu cau mày phân tích thế cục của Thủy Hành cung với Yêu Nhược Tiên: - Thủy Hành cung cung chủ Đào bà bà chết rồi, Đào Thanh Ly không thể kịp thời tiếp chưởng địa vị của cung chủ... Ta lần này không tiếc cãi pháp chỉ của thương hội đã lặng lẽ chạy trở về đây, thậm chí còn không dám công khai lộ diện ở Thủy Vân phủ, cũng là bởi vì chuyện này! Nghe xong lời nói này, Yêu Nhược Tiên cũng chú ý đến tính nghiêm trọng của sự tình. Một đám người giống như lang như sói thế kia không thể nào bỏ qua cho Thủy Hành cung là khối thịt béo đã đưa đến tận miệng, nên không lên tiếng nữa. - Hắc Thán khi nào có thể tỉnh dậy? Miêu Nghị quay đầu lại hỏi. Thiên Nhi trả lời: - Nó bây giờ một tháng tỉnh một lần, chắc cũng nhanh thôi, cũng chỉ là chuyện của vài ngày tới. - Tỉnh thì không thể để cho nó ngủ nữa. Ta nếu như ngay cả mạng sống cũng không còn, để cho nó tiếp tục ngủ thì có ý nghĩa gì. Thực lực của nó càng mạnh càng tốt, chính là lúc có thể sử dụng nó. Một khi chiến sự lại tới, ta muốn nó theo ta xuất chinh! Có sức đôi bàn chân của nó tương trợ, ta tung hoành ngang dọc cũng có thể có thêm một phần nắm chắc! --- Sau khi nói xong chuyện chính, Yêu Nhược Tiên giống như thuận miệng hỏi một câu: - Đã nhiều năm không gặp như vậy, tinh hình tu vi của tiểu tử ngươi như thế nào? Miêu Nghị mỉm cười, không giấu diếm lão ta, mi tâm hiện ra đóa Thanh Liên cửu phẩm. Những năm này phần lớn thời gian hắn đều mang mặt nạ, cộng thêm tu vi hiện giờ ngồi ở vị trí phủ chủ cũng không có gì không ổn. Thật ra thì đã một khoảng thời gian hắn không dùng đến linh ẩn nê (dùng để che giấu tu vi) nữa rồi. - Thanh Liên cửu phẩm. . . Khóe miệng của Yêu Nhược Tiên nhếch hai cái, dường như có chút không thể tin được vào tốc độ tu luyện này. . . Thiên Nhi, Tuyết Nhi vui mừng nhìn nhau, song song hạ thấp người hành lễ nói: - Chúc mừng đại nhân! Chúc mừng đại nhân! Miêu Nghị cười cười, chắp tay xá về phía Yêu Nhược Tiên, ngay sau đó xoay người dẫn hai nàng rời đi. Sau khi nhìn theo ba người Miêu Nghị đi khuất ra ngoài, Yêu Nhược Tiên thở dài khe khẽ. Lão ta có thể cảm nhận được Miêu Nghị mặc dù vẫn khách khí đối với mình như cũ, nhưng khí độ khi đối mặt với mình đã rất không giống như xưa kia rồi, đã không còn thấy được loại cảm giác kính sợ đối với Hồng Liên tu sĩ. Hắn bình tĩnh đối mặt lão ta, bình bình tĩnh tĩnh, ung dung vô cùng. Nếu như buộc phải nói, thì đó cũng chỉ là sự tôn kính. Nói cách khác, người ta bây giờ căn bản không còn sợ lão ta nữa. Lần này sau khi trở về có cảm giác đặc biệt rõ ràng, cũng không biết tên nhóc này trong những năm qua đã trải qua những chuyện gì! Yêu Nhược Tiên lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói: - Hai đứa nha đầu đó thiệt là! Tiểu tử này trưởng thành quá nhanh rồi, chưa tới vài năm e rằng có muốn dùng sức mạnh ra mặt để kiếm cho hai người các ngươi một địa vị nhỏ cũng không có tư cách nữa rồi. . .