[Dịch] Phi Thiên
Chương 991 : Lén lén lút lút (1)
Ngày đăng: 04:16 21/08/19
Một tay khác của Lão Bản Nương lại bắt được một bàn tay đang tiếp tục vân vê cặp mông của mình, bộ ngực dồn dập phập phồng nói:
- Ta thừa nhận là ta muốn ngươi, muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi, thậm chí muốn trao cả thân thể cho ngươi. Nhưng...
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ cầu khẩn lắc đầu.
- Lão Bản Nương, được rồi, ngươi không phải muốn đùa bỡn ta chứ?
Miêu Nghị thật sự muốn khóc, nhưng cũng không miễn cưỡng nàng, hai tay từ từ rút ra khỏi y phục của nàng, đàng hoàng ôm lấy nàng.
Hai cánh tay Lão Bản Nương cũng một lần nữa quấn lấy cổ hắn, lại kiễng mũi chân hôn lướt qua miệng Miêu Nghị. Sau khi gót chân hạ xuống đất, trong ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị tràn đầy suy nghĩ “yêu thương”, nhu tình ngọt ngào nói:
- Chúng ta nói xong rồi cũng không nên lén lén lút lút nữa. Chỉ là hôm nay ta đã có mấy lời nói sai, ta muốn đền bù cho ngươi một chút để xin lỗi, nhưng ta không thể làm hơn được nữa.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Đây là ngươi muốn đền bù, muốn xin lỗi ta!
Lão Bản Nương cười dài nói:
- Còn giận ta phải không?
Miêu Nghị thở dài nói:
- Ta không giận ngươi. Chẳng qua nhìn thấy ngươi bị lão nhân Phong Bắc Trần kia chỉ trích trước mặt mọi người mà bản thân ta lại vô năng vô lực, tâm tình có chút mất khống chế, ngươi cũng không cần để trong lòng.
Lão Bản Nương lắc đầu nói:
- Ta sẽ không để trong lòng, ngươi đã vì ta bỏ ra quá nhiều, đeo trên lưng danh nhơ “Miêu tặc” để người trong thiên hạ phỉ nhổ, có một người đàn ông có thể hy sinh vì ta như thế, đời này của ta cũng không tính là sống uổng phí, chết cũng đáng. Nhưng ta không biết ta có thể làm cái gì cho ngươi. Nói cho ta biết, ngươi cần ta làm cái gì cho ngươi?
- Ta không cần ngươi làm cái gì cho ta. Ngươi có thể cho ta thời gian, có thể đợi ta, chính là may mắn lớn nhất trong đời này của Miêu Nghị ta rồi, đời này kiếp này của ta cần nhất chính là nữ nhân như ngươi.
Đôi mắt Lão Bản Nương phát sáng, hiện ra thần thái khác thường, ngay cả đêm tối cũng không cách nào che giấu, lực sát thương của lời nói này đối với nàng quá lớn, nàng lại vòng tay ôm sát lấy Miêu Nghị, thân thể dính chặt vào người Miêu Nghị, bộ ngực dồn dập phập phồng nói:
- Ngưu Nhị, không được đưa tay vào trong quần áo của ta, không được đi đến một bước cuối cùng, còn những chỗ khác ngươi có thể tùy tiện chiếm lấy.
Tùy tiện chiếm lấy? Miêu Nghị thật sự hết chỗ nói rồi, muốn thu hút hấp dẫn ta, nhưng lại không được đi đến bước cuối cùng, chẳng phải là muốn hại ta hay sao? Nhưng vất vả lắm mới khiến nữ nhân này mở miệng, tiện nghi này ngu sao mà không chiếm, đôi tay của hắn lại vuốt ve chiếm hữu cặp mông của nàng.
Hai người lẳng lặng tựa sát, Lão Bản Nương cũng nằm úp sấp lên ngực hắn, nhắm mắt hưởng thụ vuốt ve của hắn, hai gò má ửng hồng.
Miêu đại điện chủ có thể nói là càng sờ càng bốc hỏa, thật sự là xúc cảm quá tốt, chỉ sợ không thể khống chế được dục vọng của bản thân, không thể làm gì khác hơn là hít một hơi thật sâu, hai tay đàng hoàng đặt lên bờ eo của nàng lên, thở dài:
- Ài! Ta thấy ngươi dẫn ta vào sơn động đã chuẩn bị trước, lại chủ động ôm ấp yêu thương, còn tưởng rằng hôm nay có thể thành chuyện tốt.
Lão Bản Nương phụt cười nói:
- Đây cũng không phải là sơn động chuẩn bị trước, sau khi ta tới đây mới phát hiện có sơn động này, nhìn chung quanh một lần phát hiện an toàn hơn bên ngoài rất nhiều.
Miêu Nghị có chút không chết tà tâm:
- Ngươi không phải nói chỉ cần gặp lại nhau, ngươi sẽ để mặc ta hành hạ sao?
- Ta không nói gặp mặt như vậy, ta nói là lúc ngươi chủ động tới khách sạn gặp ta.
- Nói đến khách sạn, ta hỏi ngươi, tại sao linh thứu của ta không liên lạc được với ngươi?
- Ta đã phá hủy linh vũ, muốn dùng thư tay, huống chi cứ gửi thư tới thư lui như vậy cũng không an toàn, ta vốn không sử dụng Linh Thứu, nếu đột nhiên sử dụng nhiều lần..., vạn nhất có người theo dõi Linh Thứu, ngươi sẽ bị bại lộ.
- Thì ra là như vậy, hại ta vẫn phái người đi hỏi thăm động tĩnh bên phía khách sạn, lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Lão Bản Nương sáng lên:
- Ngươi vẫn chú ý đến ta? Lấy chứng cớ ra.
Miêu Nghị thở dài nói:
- Có một con Long câu va vào tường rào bên ngoài khách sạn, khách sạn đã đổi cửa gỗ mới, những thứ khác vẫn trước sau như một, cũng không có thay đổi gì.
Hắn vừa dứt lời, Lão Bản Nương đã kiễng mũi chân, đôi môi mềm mại lại chủ động ngăn cản miệng hắn, cái lưỡi thơm tho tiến vào trong miệng Miêu đại điện chủ, quấy nhiễu điên đảo.
Miêu Nghị cũng không khách khí, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vuốt ve không ngừng, miệng hai người dán chặt vào nhau không chịu buông ra, tưởng chừng như thế giới này chỉ có hai người.
Thật lâu sau khi tách ra, Lão Bản Nương ôm lấy khuôn mặt Miêu đại điện chủ, vẻ mặt thỏa mãn nói:
- Nói cho ngươi biết một bí mật, điều bí mật này ta vốn định sẽ nói cho phu quân tương lai của ta biết trước khi động phòng, cho hắn một niềm vui bất ngờ, nhưng bây giờ ta phá lệ nói trước cho ngươi biết.
Miêu Nghị lập tức động tâm nói:
- Bí mật gì?
Lão Bản Nương nằm úp trên lồng ngực hắn, nhẹ nhàng nói:
- Người vợ cuối cùng của ông nội ta, cũng chính là tiểu bà cô của ta, ông nội của ta sở dĩ lấy bà là bởi vì tiểu bà cô của ta biết một loại vũ đạo, tên là Thiên Ma Vũ, chính bởi vì không cách nào kháng cự mị lực của Thiên Ma Vũ, ông nội của ta mới cưới tiểu bà cô của ta.
Cái này có thể coi là bí mật gì? Miêu Nghị hỏi:
- Thiên Ma Vũ gì?
- Cái gọi là ma vũ, không phải là điệu vũ bình thường, diệu dụng trong đó đợi ngươi nhìn thấy rồi, ngươi tự nhiên sẽ hiểu, hiện tại không nói cho ngươi. - Đừng! Hiện tại ngươi nhảy cho ta nhìn một chút đi!
- Đừng đòi hỏi, ta không thể nhảy! Ngươi nghe không hiểu sao, một khi ta nhảy ngươi sẽ không kìm chế được. Ban đầu tiểu bà cô dạy ta đã nói cho ta biết, không nên tùy tiện nhảy điệu vũ này trước mặt nam nhân, nếu không sẽ chọc ra thị phi, nói với ta sau này chỉ có thể nhảy cho phu quân chân chính của ta nhìn.
Miêu Nghị đưa tay vuốt ve cặp mông đầy đặn của nàng:
- Chẳng lẽ ta còn không tính là phu quân chân chính của ngươi sao?
- Không tính! Ngươi bây giờ là ‘ Miêu tặc ’, Miêu tặc lấy trộm lão bà của người khác, chờ ngươi đường đường chính chính cưới ta, ta sẽ nhảy cho ngươi xem.
Lão Bản Nương cười khanh khách.
Miêu Nghị hơi đố kị nói:
- Phu quân à! Phong Huyền có từng nhìn thấy hay không?
Lão Bản Nương chọc ngón tay vào sau ót của hắn:
- Đồ ngốc, lần đầu tiên của ta là dành cho ngươi, người không có được thân thể của ta làm sao có thể nhìn thấy ta nhảy Thiên Ma Vũ, đến nay vẫn chưa có bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy ta nhảy.
- Như vậy còn được.
- Ta muốn nói cho ngươi bí mật là, bởi vì từ nhỏ đi theo bà cô học tập Thiên Ma Vũ, mới quen mặc loại trang phục này, trang phục của ta chính là y phục để nhảy Thiên Ma Vũ.
---------------