Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 108 : Đại chiến

Ngày đăng: 22:41 19/04/20


Editor: Vệ Tử Y



Kỳ quái nhất chính là, Đột Bát Hỏa cũng không hô hoán, không làm kinh động đến người trong doanh trại, hắn thậm chí không đuổi theo, mặc cho nàng nhanh chóng thoát đi.



Đột Bát Hỏa chỉ đứng trong lều của mình nhìn về phương hướng nàng biến mất, đây là lần duy nhất, có kẻ không dùng nữ sắc tới ám sát hắn.



Nàng là người của Hiên Viên vương triều, hắn có thể xác định, không biết khi trận chiến kết thúc hắn có thể còn gặp lại nàng nữa hay không. Nhiệm vụ của nàng thất bại, không biết có bị trừng phạt, có thể còn sống sót hay không?



Hắn không biết tại sao mình nghĩ đến nhiều nhất chính là nàng, vốn là hắn nên tức giận, nên chán ghét người của Hiên Viên vương triều. Nhưng, giờ hắn lại không có cảm giác như thế, sự xuất hiện của nàng, mê hoặc hắn, càng làm cho hắn có một loại cảm giác khác lạ.



Tiêu Tương Phi từ doanh trại của Đột Bát Hỏa thoát ra một đường thẳng hướng nam mà chạy, cũng may là nàng trước đó đã khảo sát qua, nếu không thật đúng là hoảng hốt chạy bừa rồi.



Bởi vì sắp giao chiến cho nên lúc còn trong địa phận man di nàng hóa trang thành người của họ, ngay khi vào địa giới Hiên Viên vương triều nàng liền lập tức đổi lại y phục.



Quả nhiên hết sức an toàn đến ngoại thành Lạc Nhạn, Lạc Nhạn thành lúc này đã sớm đề phòng sâm nghiêm, không cho ra vào thành. Cho nên khi nàng đi tới ngoài cửa thành thì không thể không đứng lại.



"Đi nhanh đi, ngày mai đã khai chiến rồi, bây giờ không cho xuất nhập thành nữa." Binh sĩ trên cổng thành nói với xuống với nàng, chắc thấy nàng chỉ là một nữ nhân gầy yếu thì tốt bụng nhắc nhở.



Không cho nàng vào? Vậy coi như xong, không vào thành, nàng quay về doanh trại tụ họp với mấy người Hoàn Nhi thôi. Nghĩ như vậy, Tiêu Tương Phi rời Lạc Nhạn thành đi về hướng doanh trại.
"Tiểu thư, ngài rốt cuộc trở lại." Hỉ Nhi cực vui mà khóc, cao hứng tiến lên đỡ nàng.



Đám Hoàn Nhi Nộ Nhi cũng vội đi tới bên cạnh nàng, ân cần xem xét. "Tiểu thư, chúng ta rất nhớ ngài." Thảo Nhi nức nở nói, kể từ khi nàng một mình rời đi, họ rất lo lắng, ngủ cũng không ngon.



"Tốt lắm, không phải ta đã về rồi sao? Ngày mai sẽ phải đánh giặc, chúng ta cũng không cần làm trở ngại các vị các tướng quân, trở về đi thôi." Tiêu Tương Phi mỉm cười nói, không muốn mọi người vì nàng mà lo lắng.



Họ gật đầu vội vàng đỡ nàng đi về. Sau khi trở về dĩ nhiên chính là một bữa ăn linh đình, Nộ Nhi đấm bóp cho nàng, Hoàn Nhi cũng vì nàng pha một thùng nước tắm.



Nhân lúc tắm, Tiêu Tương Phi nhỏ giọng thông báo cho Hoàn Nhi: "Nhiệm vụ thất bại." Nàng không giết được hắn, trong lòng cũng đủ mọi tư vị.



Hoàn Nhi gật đầu, biểu hiện bình tĩnh như biết chuyện đã trong dự liệu. "Chỉ cần tiểu thư bình an trở về là tốt." Nàng chỉ nói những lời này.



Buổi tối hôm đó, Viên Quân cùng các tướng quân tìm đến nàng thương nghị. "Tiểu thư, chúng ta nên làm thế nào?" Viên Quân lo lắng trùng trùng mà nói.



Tiêu Tương Phi suy nghĩ, còn có thể như thế nào ? Đương nhiên là dụng hết kỳ thuật, nghĩ hết biện pháp để giải quyết vấn đề này rồi. "Ngày mai khai chiến, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp chiến đấu trực tiếp. Nhất định không tiếc trả giá nào, nghĩ hết tất cả biện pháp, công phá bọn họ." Nàng bình tĩnh nói, mắt quét bọn người một lượt.



Mọi người liền gật đầu, nội tâm cũng cực kỳ trầm trọng. Trận chiến này không dễ a.