Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 117 : Không bao giờ thỏa hiệp

Ngày đăng: 22:42 19/04/20


Editor: Vệ Tử Y



Đột Bát Hỏa mê hoặc, không hiểu Tiêu Tương Phi ở trong lòng Hiên Viên Vũ sao lại có địa vị quan trọng như thế nên mới chết sống không chịu đem

nàng tặng cho mình.



Nàng ngoại trừ là Tiêu gia đại tiểu thư, nàng còn là người nào? Từ mọi

thông tin biết được, nàng là người Hiên Viên Vũ mang về, nhưng nghe nói

nàng vẫn không thừa nhận mình là Tiêu gia đại tiểu thư. Nếu như, nàng

không phải Tiêu gia đại tiểu thư, như vậy nàng là người nào? Nàng có

công phu cổ quái, trong tay nàng nắm vật kỳ quái, tựa hồ cũng là bí ẩn.

Hắn cuối cùng nổi lên hứng thú, trong lòng đối với Tiêu Tương Phi xác

định nhất định phải có.



Tạm thời không có chiến sự, hắn để sứ giả đi thương lượng, chỉ định trừ

Tiêu Tương Phi, người nào hắn cũng không muốn. Cũng vì Hiên Viên Vũ

quyết định ban thưởng một vị công chúa cho hắn, kèm theo muôn vàn đồ

cưới.



Hiên Viên Vũ nhìn thư tín trong tay, nội tâm tức giận, hắn vạn vạn không ngờ tới, Đột Bát Hỏa này cư nhiên coi trọng Phi Nhi, hơn nữa còn không

phải là nàng thì không cần.



"Hoàng thượng, xin ngài mau sớm định đoạt, tiền phương quả thực đã chờ

không kịp rồi ạ." Các đại thần biết được tin này, âm thầm cao hứng, loại điều kiện này căn bản là không lỗ vốn, ngược lại đối với bọn họ có lợi

cực kỳ, không phải chỉ là một cái nữ nhân thôi sao, còn là một tội nữ,

tuột khỏi tay chính là ném đi một của khoai bỏng, mong còn không được.



Hiên Viên Vũ u ám nhìn đám đại thần đang vô cùng gấp gáp, trong lòng dị

thường tức giận, hắn biết Phi Nhi là ai, dĩ nhiên càng không buông tay

nàng.



"Phi Nhi đã nhập chủ Hướng Dương cung, dù chưa có phong hào, nhưng nàng

đã là phi tử của trẫm, việc này không chỉ là sự thật, mà còn là sự thật

không thể thay đổi." Hắn thâm trầm nói, nhưng mà trên mặt lại hết sức

không vui, ai cũng có thể, nhưng Phi Nhi thì không thể cho.



Các đại thần hai mặt nhìn nhau, không ngờ hoàng thượng sẽ chấp nhất như


Chỉ thấy Hoàn Nhi để tay trên môi, ý bảo nàng dậy, sau đó đi cùng nàng.



Tiêu Tương Phi nghe lời Hoàn Nhi, từ trên giường ngồi dậy, lặng yên

không tiếng động đi theo nàng ra khỏi lều. Sau đó, họ cũng không biết,

sau khi các nàng rời đi, Hỉ Nhi Nộ Nhi Thảo Nhi liền đồng thời mở mắt,

nhìn bóng lưng họ rời đi.



Hai người một trước một sau ra khỏi doanh trại, đi tới một ngọn núi nhỏ

cạnh doanh trại, ở đó đã có một bóng dáng sừng sững đứng đó.



Họ nhẹ nhàng tiếp cận bóng người kia, người kia như cảm thấy hai người đi đến cũng đột nhiên xoay người đối diện các nàng.



Mặt nạ màu bạc, tóc dài bồng bềnh, một áo dài vải dưới ánh trăng chiếu

rọi, có sự thần bí khác thường, người này chính là người nàng gặp lần

thứ hai Độc Lang.



"Chúng ta lại gặp mặt." Độc Lang đột nhiên mở miệng nói, thanh âm trầm ổn, không nhanh không chậm.



Nàng gật đầu, vẫn chăm chú nhìn hắn.



Lúc này Hoàn Nhi đã sớm lui sang một bên, thủ vệ cho bọn họ.



"Nhiệm vụ của ta thất bại." Nàng bình tĩnh nói ra sự thật này, một chút cũng không có khổ sở, càng không cảm thấy khó chịu.



Độc Lang mang mặt nạ gật gật đầu, như đã nằm trong dự liệu "Ta biết, chuyện này cũng đã dự trước. Không trách ngươi."



Vẻ mặt nàng không chút thay đổi, nếu đã biết kết quả còn phải tìm nàng

ra tay, đây không phải là để cho nàng lãng phí thời giờ sao? Nội tâm của nàng rất không vui, nhưng không biểu hiện ra.



"Lần này ta tự mình đi, nhiệm vụ ấy ngươi mặc dù thất bại, nhưng sẽ

không tính toán, càng không ảnh hưởng yêu cầu lấy tin tình báo của ngươi với tổ chức Độc Lang." Hắn cam kết.



"Đã như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết một chút tình huống Tiêu gia hay không?" Nàng nhìn mặt nạ màu bạc, lạnh nhạt nói.