Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 127 : Ở lại

Ngày đăng: 22:42 19/04/20


Editor: Vệ Tử Y



Đả tự: webtruyen.com



Tiêu Tương Phi lạnh nhạt nhìn hắn như nhìn một đứa nhỏ cố tình gây sự,

chỉ nhìn như vậy, không nói gì, không cam kết cũng không lộ ra điều gì.



"Mời lưu lại, nàng nhất định sẽ thích nơi này." Đột Bát Hỏa như cũ vô

cùng chân thành nói, hắn hi vọng nàng lưu lại, sẽ phát hiện nơi này so

với kinh thành còn đẹp còn vui hơn.



"Câm miệng, tiểu thư sẽ không lưu lại ." Viên Quân thẹn quá thành giận,

đối với Đột Bát Hỏa nói chuyện cũng càng ngày càng không khách khí, lúc

này càng thêm trực tiếp chắn trước người nàng, chặn lại tầm mắt của hắn.



Bọn Hỉ Nhi đều không nói chuyện, chỉ có Hoàn Nhi mơ hồ cảm thấy Tiêu

Tương Phi sẽ lưu lại, không phải là vì người nào, mà vì chính nàng.



Đột Bát Hỏa đối với sự ngăn trở lần nữa của Viên Quân cảm thấy căm tức,

hắn và nàng nói chuyện, lúc nào thì đến phiên tên này chen miệng vào?



"Ngươi câm miệng, chúng ta đang nói chuyện, nơi này không có chỗ để

ngươi chen miệng." Đột Bát Hỏa dù có thoải mái khí độ hơn thì lúc này

cũng phát hỏa rồi, hắn căm tức chỉ vào Viên Quân quát.



Viên Quân há lại sẽ sợ hắn? Mặc dù nơi này là doanh trại của đối phương, nếu mà ở chỗ này giao chiến khẳng định nửa điểm tiện nghi cũng không

chiếm được, nhưng hắn cũng không thể cứ thế không làm gì để cho người

khác xem thường.



"Tiểu thư là người của Hiên Viên vương triều ta, là nữ nhân của hoàng

thượng, ngươi càng không có tư cách chen miệng." Vào giờ phút này, hắn

cũng không để ý được nhiều, cả giận nói.



Lời này vừa nói ra, trừ Tiêu Tương Phi, tất cả mọi người sắc mặt khác

nhau, mọi người đối với chuyện này, ở trong lòng vẫn mịt mờ, không dám

nói ra.


không có bình dân thương vong, cho nên lúc này ngoài đường người đến

người đi tấp nập.



Lúc này Tiêu Tương Phi đang cùng bọn Hỉ Nhi đi trên đường cái, cảm nhận

sự hòa nhã yên vui, hòa bình có được không dễ. Tâm tình của nàng cuối

cùng đã tốt một chút, trên mặt bởi vì cảnh sắc phồn hoa mà lộ vẻ tươi

cười.



Nếu như có thể, nàng tình nguyện ban đầu không theo Hiên Viên Vũ vào

cung, có lẽ hôm nay mình chính là một phần tử ở nơi này, trải qua cuộc

sống bình thường yên tĩnh.



Cứ đi như thế, nàng dần dần phát hiện, mình giống như bị người theo dõi , như không có chuyện gì xảy ra nhìn quanh. Quả nhiên, phụ cận tựa hồ có

thêm vài người vô tình hay cố ý nhìn sang phía này, ánh mắt cùng thái độ nói rõ tất cả.



Là ai phái người theo dõi nàng? Độc Lang? Ý niệm đầu tiên nàng nghĩ đến

là người đã cùng nàng đoạn tuyệt Độc Lang, là hắn hay là người kia? Có

lẽ là Đột Bát Hỏa, hắn không thể nào không tin nàng ở lại, nhưng hắn

chưa tới tìm mình, điều này làm cho nàng rất kỳ quái.



Đi dạo mệt mỏi, nàng cũng không nghĩ nữa, vì vậy tùy ý chọn một gian tửu quán rượu mang theo đám người đi theo vào ngồi. Chọn một cái bàn sát

đường, đoàn người theo nhau ngồi xuống.



Viên Quân gọi vài món ăn, đều là món ngon nổi danh Lạc Nhạn thành, bởi

vì nơi này là biên ải, các món ăn dĩ nhiên hòa trộn cả hai miền Hiên

Viên vương triều và man di, có phong vị khác biệt.



Món ăn đã được đưa lên đầy đủ, Tiêu Tương Phi hào hứng bừng bừng cầm đũa thưởng thức, đang lúc này hắn xuất hiện, theo sau có hai tùy tùng đang

nhắm chỗ các nàng đi lại.



Đột Bát Hỏa, mọi người hai mặt nhìn nhau, không ngờ tới là hắn. Mà

phương hướng của hắn cùng mục tiêu dĩ nhiên chính là họ, bởi vì bọn họ

đã đi tới bên người các nàng, đứng ở một bên.



Đột Bát Hỏa mỉm cười nhìn nàng.