Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 57 : Nữ nhân hư tự tìm chết

Ngày đăng: 22:40 19/04/20


Edit: Nguyễn Thị Quyền



Rắc…rắc..rắc…



Tiếng sắt bén vang lên, nhanh đến nỗi người khác không phản ứng kịp càng không có ai nghĩ nàng hạ thủ với Tương phi.



“a..Cứu mạng…” Tiếng kêu khóc ở Cảnh Vân cung vang lên, âm thanh gào khóc thảm thiết làm cho người ta nghe mà sợ mất hồn vía.



Hỉ nhi trợn mắt há hốc mồm, nàng không biết Tiêu Tương Phi làm sao làm được, lúc ấy nàng chỉ thấy Tiêu Tương Phi lặng yên không tiếng động đến gần Tương phi, sau đó nghe tiếng kêu thảm thiết của Tương phi. Nàng thậm chí không thấy Tiêu Tương Phi động thủ như thế nào, bởi vì nàng đưa lưng về phía mình. Nhưng Hỉ nhi rất rõ ràng nghe thấy âm thanh bị bẽ gãy, rắc..rắc..



Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của Tương phi vang lên, giống như gào khóc thảm thiết, dọa không ít người sợ hãi, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây dại, chỉ có Tương phi đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết, cùng với vẻ mặt vặn vẹo đầy lệ.



Chuyện xảy ra như thế nào chỉ có Tương phi và Tiêu Tương Phi hai người rõ ràng nhất, thậm chí ngay cả Tương phi cũng không hiểu nàng động thủ như thế nào, chính xác không lầm là tay nàng đã muốn dãy lìa.




Hỉ nhi nghe được cả kinh sợ hãi, những người khác cũng bị dọa, ngay cả Tương phi đang bị đau đớn cũng nghe được, đặc biệt khi mọi người nghe được đầu nở hoa chỉ thấy trong lòng có dòng khí lạnh chạy doc cơ thể, Tiêu Tương Phi quá kiêu ngạo, con mắt trừng to lên.



“Ngươi…” Nàng ta đau đớn chỉ rống giận được một tiếng này.



“Ngươi nhớ kĩ cho ta” Không chờ Tương phi nói xong, nàng cũng hung tợn nói.



Mọi người trợn tròn mắt, đả thương người thì thôi lại còn uy hiếp. Dưới gầm trời này có người dám như vậy chỉ sợ cũng chỉ là một người là Tiêu Tương Phi mà thôi.



Hỉ nhi không biết làm sao trơ mắt nhìn một màn này mà ngớ ngẩn.



“Hỉ nhi, chúng ta đi” Nói xong rồi, nàng phải quay về xem thương thế của Uyển nhi.



Hỉ nhi ngơ ngác đi theo nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại.



Những người khác cũng hồn vía đi đâu, trơ mắt nhìn Tiêu Tương Phi tiêu sái dẫn Hỉ nhi rời khỏi.