Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc
Chương 94 : Giết người
Ngày đăng: 22:41 19/04/20
Editor: Vệ Tử Y
"Tiểu thư, ngài có phải đang do dự người này có nên giết hay không?" Hoàn Nhi nhìn ra được do dự của nàng, đột nhiên thay nàng mở miệng.
Tiêu Tương Phi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ không hợp kia lần nữa làm cho nàng kinh ngạc, Hoàn Nhi thật sự rất không đơn giản.
Hoàn Nhi cũng không tránh né ánh mắt thăm dò của nàng, nhìn nàng nói: "Tiểu thư, Vương đại nhân, là người bên cạnh Thái hậu, vì Thái hậu đã làm nhiều chuyện xấu. Người này đáng chết, nên giết, phải giết." giọng nói vô cùng băng lãnh.
Nàng không nói lời nào, hồi lâu sau đem tờ giấy trong tay đưa trả lại cho nàng, an tĩnh nói: "Hoàn Nhi, ta mệt, ngươi ra ngoài trước đi."
"Dạ, tiểu thư." Hoàn Nhi nhận lấy tờ giấy cất đi rồi hướng nàng cung kính thi lễ. Nói xong, đỡ nàng nằm trên giường, đắp chăn, cuối cùng buông màn rồi mới lặng lẽ rời đi.
Chờ Hoàn Nhi đi rồi, nàng mở to mắt nhìn nóc giường, thật lâu không thể ngủ. Vận mạng của nàng, tựa hồ không phải nắm giữ ở trong tay của mình, mà vẫn bị người dẫn dắt. Loại cảm giác này, nàng cực kỳ khó chịu, rất không thích.
Không biết suy nghĩ bao lâu, đến tận lúc trời sắp sáng nàng rốt cuộc phân rõ, ở chốn hậu cung này nàng phải nhanh nhẹn chạy đi chạy lại mới được, cho dù là phía Thái hậu hay là phía Hiên Viên Vũ, nàng đều muốn tìm hiểu thật rõ, như vậy mới có thể biết rõ ràng vị trí của mình.
Nàng rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ, giấc ngủ không yên ổn, dường như bên tai mông lung nghe được rất nhiều thanh âm, có Hỷ Nhi , Thảo Nhi, Nộ Nhi , còn có Hoàn Nhi, họ đều vào xem nàng nhưng không đánh thức, nàng cứ tiếp tục mê man như vậy.
Ngủ đến mức bụng sôi òng ọc kêu đói mới không tình nguyện bò dậy, vừa mở mắt, liền thấy vẻ mặt lo lắng của Hỉ Nhi.
Tiêu Tương Phi căn cứ địa đồ rất nhanh đã trót lọt vào được trong phủ Vương đại nhân, quen cửa quen nẻo tìm được phòng riêng của ông ta, cảnh giác nhìn quanh một chút. Không biết vì sao, Tiêu Tương Phi luôn có cảm giác bị theo dõi rợn cả tóc gáy, nhưng lại không nói ra được, bởi vì nàng thấy mặc dù đối phương đang theo hành tung nàng nhưng tựa hồ không có địch ý, không biết có phải người của Độc Lang hay không, có lẽ là đang giám sát xem nàng có thi hành nhiệm vụ hay không hoặc là nhiệm vụ không hoàn thành. Tiêu Tương Phi khinh thường nghĩ, vừa quan sát tình hình bên trong gian phòng.
Vương đại nhân kia đang ngủ cùng tiểu thiếp, đương nhiên hắn nằm ngoài, còn tiểu thiếp nằm bên trong. Tiêu Tương Phi dùng chủy thủ mở cửa phòng. Không khỏi nghĩ, cửa phòng cổ đại mở thật là dễ dàng, không giống mấy loại khóa trí năng, khóa mật mã, lại còn camera, tia hồng ngoại, tia tử ngoại, rồi lại chỉ tay, vân mắt, nếp nhăn trán….bao nhiêu là loại khóa phức tạp. Trò trẻ con này căn bản là không ngăn được người.
Nhẹ nhàng lẻn vào như một con mèo đi đến cạnh giường. Vương đại nhân đang ôm tiểu thiếp ngủ say, trên người chỉ đắp chăn mỏng, y phục tán loạn đầy đất, hai người này mới đại chiến không bao lâu, giờ đang thỏa mãn ngủ ngon lành.
Đây chính là chết đến nơi mà không biết. Tiêu Tương Phi lạnh lùng nghĩ, không biết là đáng buồn hay nên vui, không biết làm chết như thế nào, cái chết không thống khổ dường như hạnh phúc hơn rất nhiều người.
Tiêu Tương Phi lấy ra sợi tơ vàng cuộn quanh cổ tay, mỗi tay kéo một đầu vòng quanh cổ Vương đại nhân, hai tay đem đầu của hắn xoay một cái, động tác liền mạch, không có một tiếng động.
Lấy lại sợi tơ vàng dính máu, tỉnh táo vươn tay dò trên lỗ mũi Vương đại nhân, lúc này mới hài lòng ngồi xổm xuống, chậm rãi dùng y phục trên đất lau sạch sẽ sợi tơ vàng.
Làm xong tất cả, Tiêu Tương Phi cũng không quay đầu ra khỏi phòng, rón rén đóng cửa lại, theo đường cũ đi ra ngoài, chốc lát sau đã quay về bên ngoài tường hoàng cung.
Đứng trong bóng tối, Tiêu Tương Phi ngẩng đầu nhìn đêm khuya tối om, nàng đã lâu chưa giết người, ở thế giới này giống như thời gian đã rất lâu rồi.
Tiêu Tương Phi như cũ quen việc dễ làm, giết người không chớp mắt, thậm chí lúc giết người không kinh hoảng, không luống cuống, không có nửa điểm khó chịu, chỉ có hờ hững, giống như giết gà, giống như đang làm một chuyện không liên hệ gì.