Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Chương 1 : Điêu nô

Ngày đăng: 00:46 22/04/20


Thịnh Kinh một đêm gió tuyết, hừng đông vừa tới, đẩy cửa sổ nhìn lại, đập vào mắt là một mảnh tuyết đọng trắng xóa, khắp nơi phấn trang ngọc khỏa.



Sắc trời còn sớm, gia phó của Vận Vương phủ cũng đã đem tuyết đọng ở đình viện cùng cửa ra vào quét sạch sẽ, ở khu vực quan trọng còn trải thảm để chống trơn trượt. Tổng quản phất tay áo đứng dưới hành lang vừa đổi mới năm ngoái, con cú mèo giống như ngoẹo cổ mà đưa tròng mắt nhìn cao thấp các nơi xem mạng nhện phải chăng đã được quét sạch sẽ, một bên còn giương lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng ngủ của Vương gia.



“Ba~!” Một tiếng trong trẻo giòn tan khiến Tổng quản cả kinh nhảy lên như con thỏ mà đến phòng ngủ Vương gia, lại bỗng nhiên dừng bước, buông thỏng hai tay hướng vị Vương gia được ngăn cách bằng cánh cửa không biết đã rời giường hay chưa mà cúi đầu khom lưng, ngữ khí đắn đo nói: “Vương gia, dậy rồi?”



“Cút!” Nương theo tiếng Vương gia gầm lên, ván cửa bị phá khai, một người bị trực tiếp ném ra ngào, thế không thể đỡ mà lăn mấy vòng, thẳng đến đụng vào thạch cơ trên hành lang mới dừng lại, nằm tại chỗ, thảm phòng trơn trượt cũng vì vậy mà bị xê dịch.



Tổng quản hướng về sau lui một bước, mắt nhìn tiểu gia hỏa sáng sớm đã chọc giận Vương gia. Tiểu tử kia gọi Lạc Húc, mười hai tuổi, cả nhà đều là bao thân nô (hạ nhân bán thân) trong Vương phủ, mẹ hắn hầu hạ chăm sóc vườn hoa Vương phủ, cha hắn mấy năm trước ra ngoài đục băng nhưng bị băng đè chết, về sau Vương gia thấy hắn lớn lên không tồi, lại trầm lặng nên thu hắn ở bên người làm tùy tùng.



Lạc Húc ăn nói vụng về, không làm người thích, nhưng bộ dáng không tệ, cũng không đáng ghét, Vương gia muốn lúc thức dậy mới sai sử hắn nhưng đôi khi lại quên mất bên người còn có một người nữa. Đứa nhỏ này đã tạo cái nghiệt gì a, sáng sớm lại khiến Vương gia giận dữ như vậy?



Tổng quản cẩn thận từng li từng tí mà sờ sờ cổ mình, ánh mắt quét đến động đống sứ vỡ cùng vụn trà trên mặt đất trong phòng ngủ Vương gia, trong nội tâm “lộp bộp” một tiếng —— xong rồi, đó là gốm sứ Thanh Hoa bát trà Vương gia thích nhất, đi đâu cũng mang theo, cho dù ngồi trên mã xa đi xa nhà cũng không quên, Lạc Húc muốn chết như thế nào không muốn lại đi làm vỡ bảo bối kia!



Vương gia giận đùng đùng, đám người xung quanh câm như hến.



“Ngày mai đi săn chồn, điêu nô không còn mua nữa.”



Tổng quản cúi đầu xoay người không ngớt lời đồng ý, liếc mắt ra hiệu hộ vệ bên ngoài cho người đem Lạc Húc đã bất tỉnh kéo đi, liền vội vội vàng vàng sai người đem vết máu trên thạch cơ hành lang tẩy sạch, lại đem thảm trên mặt đất trải cho tốt lại. Đợi lúc Vương gia đi ra, tiểu viện đã trở nên vô cùng sạch sẽ rồi.



Mẹ Lạc Húc nghe được chuyện ban sáng, một đường lảo đảo mà tìm đến Tổng quản, khóc lóc dập đầu xuống đất mong hắn khai ân.



Tổng quản làm cho đau đầu, nghiêng vào bên giường nói: “Người a, muốn có ơn tất báo, nam nhân của ngươi chết rồi, ngươi lại bị bệnh liên miên, Vương gia thiện tâm, mới giữ lại mẹ con các ngươi lại Vương phủ. Bát trà kia của Vương gia có thể mua ít nhất năm sáu con điêu nô, con của ngươi làm vỡ bát trà, Vương gia không chặt tay chân hắn, chỉ bắt hắn đi săn điêu nô, ngươi còn cảm thấy ủy khuất?”
Dùng điêu nô săn chồn tía là tuyệt chiêu tổ tiên truyền thừa, lần nào cũng đúng. Chồn tía thấy có người trần trụi ngã vào trong đống tuyết, sẽ dùng thân thể áp lên giúp cho người sưởi ấm, dùng điêu nô dẫn dụ chồn tía, sau đó một mẻ hốt gọn, là biện pháp không làm tổn thương đến một sợi lông chồn.



Chưa tới một canh giờ, quả nhiên có chỉ một chồn tía thò đầu ra nhìn, ló đầu ra khỏi tùng lâm, chạy vòng quanh Lạc Húc hai vòng, cuối cùng tiến vào trong lòng ngực của hắn, áp lên người hắn.



Lạc Húc mơ mơ màng màng nhìn tiểu động vật lông xù trong ngực, không biết như thế nào mà đem lời hộ vệ đã nói quăng ra sau đầu, đẩy đẩy bả vai, ách lấy cuống họng nói: “Trở lại trong rừng của ngươi đi, nếu không sẽ bị người bắt về lột da.”



Chồn tía giương đầu lên, cọ cọ trong lòng Lạc Húc, kiên định không rời đi.



Lạc Húc lại giật giật, dùng ngón tay cứng ngắc chọt chọt lên chân chồn tía: “Ta sẽ không chết, ta sẽ không chết.”



Chồn tía nghe không hiểu tiếng người, rụt rụt chân sau, tiếp tục dán lên ngực Lạc Húc.



Lúc này một hồi gió cực lạnh thổi tới, chồn tía như thế nào cũng không chịu đi đột nhiên nhảy qua một bên, lỗ tai hướng về nơi gió thổi tới mà run rẩy, sau đó nhìn hai mắt Lạc Húc, nhanh chân chạy vào trong rừng.



Hết chương 1



***



*Điêu nô: Con mồi dùng để dụ chồn tía.



*Chồn tía: