Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ
Chương 12 : Thành thực khiến người khác đứng ngồi không yên
Ngày đăng: 03:41 19/04/20
Mẹ ta sợ tân nương đói bụng, bèn sai người tặng một bàn đầy thức ăn vào. Ta cố gắng phục hồi tinh thần lại, nhếch mép nhếch miệng với nàng, “Ăn trước đi! Đừng để bị đói.”
Sau đó ta giả vờ vùi đầu xuống ăn cơm, không dám liếc nhìn nàng cái nào nữa, nếu cứ nhìn ta sợ không có cách nào dời mắt đi được. Cha ta có dạy nhìn chằm chằm người khác là không lễ phép, vì thế ta hạ thủ dưới bàn ngắt bắp đùi của mình để giữ vững sự thanh tỉnh của ta, ngàn vạn lần không thể để bị đại mỹ nhân làm hoa mắt.
Sau đó ta cúi đầu ăn cơm, qua một lúc lâu, nàng có vẻ hơi khó hiểu mà nhìn ta, “Phu quân, ngươi đói bụng lắm sao?”
Ta chỉ vì câu “Phu quân” của nàng mà tâm tình lại nhộn nhạo lên, ta có cảm giác mình cứ như đang chạy trốn ra biển, trong tay cầm một chiếc khăn lụa trắng, dương dương tự đắc như gió biển, miệng còn phối hợp cười “ha ha”. Ân, quả nhiên ngay cả cảnh ta cười dưới gió biển cũng đẹp như thế.
Có thể vì ta thất thần quá độ nghiêm trọng nên tay nàng liền đáp trên lưng, lắc lắc, khiến ta hồi thần lại, nhưng lại thấy một đại mỹ nhân trước mắt. Bản công tử vì muốn duy trì sự kiên định của mình mà không lưu tình chút nào tự nhéo chân mình, đúng là khi tâm hoảng thì chân gặp tai ương a.
“Khụ, ân, ta không sao. Ta chỉ muốn tâm sự với ngươi một chút thôi.” Mọi người cứ chờ chút đi, làm quen trước vẫn tốt hơn.
“Tâm sự chuyện gì?” Nàng để đũa xuống, chăm chú nhìn ta.
“Tâm sự chuyện gì?” Nàng để đũa xuống, chăm chú nhìn ta.
“Kỳ thật... Ta là nữ.” Đây không phải là bí mật không thể nói sao? Sao lại bị sắc đẹp trước mắt ma xui quỷ khiến mà tự khai vậy nè? Lạc Dương Trần, sự kiên định của ngươi biến đi đâu rồi a? Ta vốn chỉ muốn tâm sự với nàng thôi mà! Không được, Lạc Dương Trần ngươi phải bình tĩnh, nói cũng nói rồi, có chết cũng không được xuống tinh thần, lo mà chuẩn bị tinh thần đối diện với mưa rền gió dữ sắp tới đi!
Nàng nhìn ta, tựa hồ đang muốn xác định những lời ta nói có thật không. Ta kiên định nhìn nàng, không khí im lặng vài giây, khiến trán ta không ngừng chảy mồ hôi, mãi một lúc lâu nàng mới nở nụ cười. “Phu quân, ngươi thực là hài hước.”
Cái gì gọi là đại mỹ nhân? Đây là đại mỹ nhân a! Dung mạo đã nghiêng nước nghiêng thành, cười lên đẹp đến mức có thể sánh ngang với yêu nghiệt hại nước hại dân, ngươi cười đẹp thế hại tim ta đập gia tốc, ngươi đừng cười như vậy nữa được không? Ngươi cười với ta khiến ta không thể hảo hảo nói chuyện với ngươi a! Cứu mạng a!
Ta âm thầm đưa tay xuống nội sườn, đem hết khí lực mà nhéo nó lần nữa mới có thể khôi phục lại bản sắc anh hùng của bản công tử đây, đúng là bản sắc anh hùng luôn phải lấy cơn đau để đổi lấy a.
“Ta không nói đùa, là thật.” Ta nắm tay nàng đặt trước ngực mình, nàng khẽ ấn một chút, vẻ mặt bán tín bán nghi.
Ta sợ nàng không tin nên vội vàng cởi quần áo ra. Nàng hơi giật mình, “Ngươi...”
Ây da! Vị này quả là tiểu thư con nhà gia giáo, “Ta không phải muốn vô lễ với ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi xem vải quấn ngực của ta thôi.”
Ta càng cởi càng nhanh, nàng nhìn ta không sợ hãi chút nào, lúc này ta đã cởi trần trụi, để lộ bả vai, xuống dưới là băng vải quấn ngực, tuy ngực bản công tử rất nhỏ, nhưng bản công tử vẫn là nữ a.
Không khí có phần quỷ dị, ta cứ nghĩ khi nàng nhìn thấy hẳn sẽ bị hù dọa, la hét chói tai, sau đó lập tức muốn ta viết tả hưu thư (8), hoặc là thực kích động nói liên hồi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...”, sau đó ngất xỉu. Nhưng nàng không rơi vào trường hợp nào cả, chỉ nhẹ nhàng kéo quần áo của ta lên, thản nhiên nói: “Mặc vào đi! Đừng để bị lạnh.” Giọng nói của nàng rất nhẹ, hoàn toàn không giống như ta nghĩ.
Bầu không khí rất ‧ kỳ ‧ quái.
Ta nghe lời nhặt quần áo lên mặc vào, nàng thì nhìn chằm chằm động tác của ta, cứ như muốn nhìn thấu con người ta vậy. Ánh mắt kiểu đó khiến ta có cảm giác bất an, ta khoác áo ngoài vào xong, chờ đợi phản ứng của nàng.
(8): Giống như đơn ly dị