Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 41 : Duẫn Tuyệt Ca (Mười bảy) Ghen tuông

Ngày đăng: 03:42 19/04/20


“Vân Yên, đây là Duẫn Tẫn Hoan, là bằng hữu ta mới vừa quen biết; Tẫn Hoan, đây là Vân Yên, nàng là hoa khôi ba năm liên tiếp ở đây rồi đấy.”



“Bái kiến Duẫn công tử.” Nàng khẽ cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh.



“Bằng hữu của Dương Trần cũng là bằng hữu của ta, Vân Yên cô nương cứ như Dương Trần, gọi ta Tẫn Hoan là được, cứ ứng xử với ta như ngày thường các ngươi ứng xử với nhau là được rồi.” Ta mỉm cười thân thiện với nàng.



“Lạc ngốc tử, ngươi làm sao có thể quen biết được một bằng hữu nhã nhặn quý khí như vậy chứ, hoàn toàn chẳng giống ngươi chút nào!”



“Nào có! Bản công tử cũng là một công tử tài hoa đó!” Nàng nhất thời nóng nảy, nói ra từ “Bản công tử” mà nàng hay viết trong nhật ký, mặt đỏ bừng lên đến tận cổ.



Ta và Vân Yên cô nương nhìn nhau cùng bật cười, nào có người lại tự khen mình là công tử tài hoa, không xấu hổ chưa tính, còn xụ mặt xuống y như một viên bánh bao.



“Các ngươi cười cái gì? Ta nói rất buồn cười sao?”


“Vân Yên, ngươi biết rất rõ ta là nữ...” Nàng im bặt, không được tự nhiên liếc mắt nhìn ta một cái.



“Ngươi biết rất rõ ta là đối tượng hôn phối lý tưởng của nữ tử, còn trêu ta như thế!” Những lời này rõ ràng xoay chuyển quá mức cứng nhắc, chẳng lẽ nàng muốn nói nguyên bản là “Ngươi biết rất rõ ràng ta là nữ”?



“Lạc ngốc tử thật quá tự cao a! Có cô gái nào nói ngươi là đối tượng hôn phối tốt nhất của họ không? Ngươi kể cho ta nghe vài người xem a!” Vân Yên cô nương không cho nàng có cơ hội phản kích.



“Ta... Ta... Ta đói bụng, có thể ăn cơm trước được không? Ta tới giờ chưa ăn gì cả, mà bây giờ cũng tới giờ Dậu rồi (14).” Nàng cảm thấy mình đang bí, lập tức nói lảng sang chuyện khác, còn lộ ra vẻ mặt đáng thương như vậy.



“Được rồi! Ta bảo bọn họ làm một vài món đưa lên.” Giọng nói Vân Yên cô nương vừa đau lòng vừa thương tiếc, vỗ vỗ má của nàng, mở chốt cửa đi ra ngoài thu xếp thức ăn cho nàng.



Ta nhìn từ đầu đến đuôi không nói câu nào, vừa rồi còn cảm thấy buồn cười đột nhiên cảm xúc cứ như bọt biển tan biến mất, nhìn các nàng đấu võ mồm, lại thay đổi bộ dạng cứ như liếc mắt đưa tình với nhau, đáy lòng không hiểu vì sao lại nổi lên một cơn hồng thủy, cấp tốc tràn đến, chiếm cứ lòng của ta.



Ta biết rõ nàng xem ta là bằng hữu mới dẫn ta tới nơi này; Ta biết rõ nàng thực sự đơn thuần xem ta là bằng hữu; Ta biết rõ nàng không phải cố ý quên đi mất sự tồn tại của ta, nhưng ta lại bị những câu nói của Vân Yên khiến ta hỗn loạn, nàng không quan tâm ta; Ta biết...



Rất nhiều cái biết rõ như thế vẫn không thể ngăn chặn nỗi buồn bực đang gào thét trong lòng này. Ta bước đi thong thả đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra.



(14): Từ 17-19h