Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 48 : Duẫn Tuyệt Ca (Hai mươi bốn) Bối rối

Ngày đăng: 03:42 19/04/20


Vân Yên cô nương ngồi trên ghế, bị điểm huyệt nên thân thể không nhúc nhích được. Giờ phút này không còn nhìn thấy nỗi u oán, sầu não, châm chọc, sắc bén trong mắt nàng nữa. Giọng nói nghe có vẻ có ý muốn trả thù, nhưng kì thực vẻ mặt nàng lại rất bình thản, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào ta.



Ta đáp không được, lời chất vấn của Vân Yên cô nương vừa dữ dội mà lại vừa bình thản, nhưng đã đánh ta một cước rất mạnh. Trong lòng ta xao động dữ dội, có đắng, có ngọt, có bất an mà lại có cả bình thản, lo lắng suy nghĩ mãi về câu hỏi đó, khiến chút lý trí còn sót lại cũng dần bị gặm nhấm đi mất.



Lúc đầu là ta tò mò về Lạc Dương Trần, đến khi biết “hắn” là “nàng” lại thất vọng; Đến khi vào ở Lạc phủ lại đau lòng vì người đó; Khi xem nhật kí và cả vẻ mặt bát quái đó thì cảm thấy vô cùng đáng yêu; Nhớ tới nàng bị ám vệ nhốt trong nhà vừa bực mình vừa buồn cười; Cảm thấy xấu hổ tức giận vì lời nói của hai nữ tử trên đường, rồi lại âm thầm tức giận vì phản ứng chậm chạp của nàng; Thấy nàng thân thiết với Vân Yên cô nương cảm thấy chướng mắt khó chịu, đến khi nghe Vân Yên cô nương kể lại chuyện xưa thì lại vui mừng không lý do.



Thâm tâm ta vì Lạc Dương Trần mà dời sông lấp biển, đã sớm vượt qua phạm vi mình có thể khống chế, rốt cuộc là từ khi nào nó lại trở thành như vậy?



Vân Yên cô nương nói có mấy câu đã ép ta vào tận chân tường. Bí mật luôn được chôn giấu nay lại bị đào lên, ta muốn phủ nhận nó, nhưng lại không nỡ lắc đầu làm điều trái với lương tâm, càng không thể mở miệng thốt ra chữ “Không” được.



“Ta nên gọi ngươi Duẫn công tử, hay là Duẫn cô nương?” Vân Yên cô nương thấy ta không đáp lời, tiếp tục lãnh đạm truy vấn.



“Ta giả thành nam trang vì để tiện hành tẩu bên ngoài, Duẫn Tẫn Hoan cũng chỉ là cái tên giả cho thân phận nam trang này mà thôi, việc này ngay cả Lạc Dương Trần cũng không biết. Ta họ Duẫn, Duẫn Tuyệt Ca.” Ta không còn sức để mà kinh ngạc nữa, vì câu hỏi vừa rồi ta vẫn chưa giải đáp được.



“Ta còn tưởng ngươi lại không trả lời, hoặc là muốn phủ nhận chứ. Ngươi đã nguyện ý thẳng thắn thừa nhận thì ta đây sẽ cung cấp cho ngươi một tin tình báo mà ngươi hẳn là sẽ thích.” Nàng cười yếu ớt, sắc mặt không còn cứng ngắc nữa, ngược lại dịu dàng động lòng người.
“Mau đứng lên đi! Ta không sao, ta chỉ muốn tới tìm Đại công tử nói chuyện phiếm thôi, không ngờ hắn đã ngủ mất rồi. Ta không định trách phạt các ngươi, các ngươi không sai, không chỉ không nghỉ ngơi, mà còn tận tâm ở đây trông chừng, khó trách Lạc lão gia và Lạc phu nhân giao trọng trách bảo hộ Lạc công tử cho các ngươi.” Ta cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói dối để che đậy cho hành vi của mình, đưa tay ra đỡ bọn họ đứng dậy.



“Duẫn công tử khoan hồng độ lượng, Điệp Thúy Mặc Yên tạ ơn Duẫn công tử không phạt, không quấy rầy Duẫn công tử nghỉ ngơi nữa. Điệp Thúy, Mặc Yên xin cáo lui.”



Ta trở về phòng, thở dài, đến bây giờ ta đã nói dối về chuyện của Lạc Dương Trần bao nhiêu lần rồi? Lúc xưa ta nói dối Hoàng Hậu nương nương mình vì quá mệt mỏi mà không thể ngồi dậy ăn cơm được, nhưng sự thật là khi đó trong lòng ta không vui; Ám vệ phải nói dối Hoàng Thượng thay ta là ban đêm xuất thành ra ngoài để luyện thân thủ nên không được khỏe, che giấu cho việc ta đã vì nàng mà đêm hôm ra ngoài cung thăm dò chân tướng trong Lạc phủ; Cùng nàng ở cùng một mái nhà ta lại không dám xưng tên thật ra, phải dùng tên giả; Ngay cả với Điệp Thúy Mặc Yên ta cũng nói dối là vào phòng tìm nàng nói chuyện phiếm; Cầm nhật kí của nàng đọc ta lại kiên quyết phủ nhận việc mình bị nàng hấp dẫn; Thậm chí còn tung cửa phòng chạy ra ngoài. Ta có thật sự muốn trả lại cuốn nhật kí đó cho nàng không? Hay chỉ viện cớ để gặp nàng thôi? Lấy trộm cuốn nhật kí tiếp theo thuần túy chỉ vì tò mò, hay vì ta muốn có cơ hội để gặp nàng nữa?



Nói dối, chỉ toàn là ta đang tự gạt mình. Ta đang muốn lừa người khác hay đang tự lừa mình đây? Có thể lừa gạt người khác nhưng liệu có thể lừa mình không?



Ta còn phải tự lừa mình điều gì nữa? Từ khi nghe Vân Yên cô nương chất vấn, sự kiên định trong lòng ta đã tan thành mây khói.



Ôm thật chặt cuốn nhật kí trong lòng ngực, đêm nay ta sẽ mơ thấy giấc mộng mà ở đó ta sẽ ôm nàng ngủ, ở nơi mà ta sẽ gắn bó sinh tử với nàng.



Ở trong mộng ta biết, mình đang trầm luân không còn lối thoát.