Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 57 : Duẫn Tuyệt Ca (Ba mươi ba) Hôm nay

Ngày đăng: 03:42 19/04/20


Tuy Lạc phu nhân chuẩn bị hôn lễ tốn nhiều ngày, nhưng bà vẫn không quên dành thời gian đến thăm ta, cùng ta tâm sự, để rồi xác định tâm ý của ta hết lần này đến lần khác. Thỉnh thoảng Lạc lão gia cũng đến, tuy khi hắn đối diện với ta vẫn còn xấu hổ, nhưng vẻ mặt đã dễ chịu hơn so với ngày mà ta thổ lộ tâm sự rất nhiều.



Hoàng thượng và hoàng hậu không biết nguyên nhân của cuộc tâm sự ngày ấy, nên mấy ngày nay đến lãnh cung gặp ta và Lạc lão gia, Lạc phu nhân ở chung, còn thẳng thắn chọc ghẹo ta, nói rằng: "Tức phụ (23) còn chưa nhập môn đã được người ta thương yêu như thế!" Hoặc: "Hài tử Trẫm đặt trong lòng bàn tay nuôi lớn lại bị hai tên vô lại các ngươi cướp đi, hoàng hậu a! Trẫm đau lòng quá!", làm ta chẳng biết làm sao cho phải. Lạc lão gia và Lạc phu nhân ngồi ở một bên cười ha ha, thậm chí còn tiếp lời: "Hoàng thượng, mặc dù ngài là vua của một nước, nhưng địa vị so ra vẫn kém cha mẹ chồng a!", hoàng thượng nghe xong lại dùng tay áo lau nước mắt, diễn xuất tỏ ra cực kỳ bi thương.



Hai bên chung sống thật hòa hợp, phảng phất cứ như những đấu tranh trước đây chưa từng tồn tại, thoáng như một hồi ảo mộng.



Ta hiểu nội việc giải gút mắc trong lòng ta đã phải tốn nhiều thời gian, nên để Lạc lão gia và Lạc phu nhân tiếp thu việc này, cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Bọn họ là cha mẹ của nàng, cũng là cha mẹ tương lai của ta, trong lòng ta hy vọng thời gian có thể xoá bỏ tất cả ngăn cách, khiến chúng ta chân chính trở thành người một nhà.



Lúc hồi cung, ta có ghé trước mộ của gia gia bái tế, báo cho ông hay tin ta sắp sửa thành thân. Gia gia, tôn nữ bất hiếu, tuy theo nguyện vọng của ngài, nhưng người mà ta sắp lấy không phải một nam tử, gia gia, ngài có trách Tuyệt Ca hay không? Nếu ngài không trách ta, có thể giúp Tuyệt Ca, chung sống hòa hợp với Lạc lão gia, Lạc phu nhân và cả hai đệ đệ và em dâu của nàng không? Có thể giúp Tuyệt Ca hiểu được tâm ý của nàng được chứ?



Tinh thần của ta trước khi xuất giá tràn đầy phức tạp, bàng hoàng, vừa muốn nhanh chóng thoát ly lãnh cung, nơi khiến ta hít thở không thông này, và cũng muốn gặp lại nàng, cùng nàng chung sống dài lâu. Thế nhưng thực sự khi gần đến giờ lên kiệu hoa, nghĩ đến tương lai không thể thường xuyên gặp gỡ hoàng thượng và hoàng hậu, trong lòng lại có cảm giác khó chịu. Ta nhớ lại lúc trời vừa sáng, khi ta thức dậy chuẩn bị, hoàng thượng và hoàng hậu đã đến gặp ta trò chuyện, ta biết hoàng thượng có thói quen phê tấu chương đến tận khuya, nói không chừng hoàng thượng chưa kịp ngủ, lại vội vã chạy tới đây.



"Tuyệt Ca, Mông Dực và Ngưng Sương là muội phu (24) và muội muội của bản cung, cũng được xem là người một nhà, con gả vào Lạc gia, bọn họ tất nhiên sẽ đối xử tốt với con. Hoàng thượng và bản cung luôn xem con như muội muội, hoặc nữ nhi, nhưng lại ngại mối quan hệ của gia gia con, nên chúng ta mãi không có cơ hội trở thành người một nhà thực sự của nhau. Nay con gả cho chất nhi (25) của bản cung, vậy chúng ta chung quy có thể chân chính trở thành người một nhà rồi!" Sáng ngày xuất giá, hoàng hậu nương nương vừa nói vừa chùi nước mắt, hoàng thượng đứng sau lưng nắm hai vai hoàng hậu nương nương an ủi bà.



“Tuyệt Ca, trẫm rất vui, cuối cùng cũng đợi được ngày này. Trước đây việc trẫm phiền não nhất là hôn sự của con và Dương Trần. Hôm nay không chỉ hai người sẽ thành hôn, mà con sẽ chân chính trở thành người nhà của trẫm và hoàng hậu. Tuy ta không phải ca ca, cũng không phải cha của con, thế nhưng có thể nghe được con gọi trẫm và hoàng hậu một tiếng di phụ, di nương, trẫm và hoàng hậu đã cảm thấy thỏa mãn.” Hoàng thượng mỉm cười vuốt vuốt chòm râu, trên mặt lộ ra nét mỹ mãn.
Suỵt! Mắt nàng đang chuyển động, có lẽ đang tỉnh lại, ta dựa sát vào lòng nàng giả bộ ngủ say.



(23): Nàng dâu.



(24): Em rể



(25): Cháu ruột



(26): Ngoài miệng nói khác, trong lòng nghĩ khác



—-



P/s: Chương sau sẽ bắt đầu quay lại lời kể của bạn Lạc Dương Trần.