Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 70 : Rốt cuộc là ai la?

Ngày đăng: 03:42 19/04/20


“Ách... Ngươi không nên hiểu lầm, nữ nhân ấy là Thần Tiên tỷ tỷ”. Ta vội vàng giải thích, sợ đại mỹ nhân hạ thủ cắt đứt cổ ta. Đại mỹ nhân vừa nghe thấy Thần Tiên tỷ tỷ, gương mặt lập tức giản ra, nhưng nàng nghĩ nghĩ, dường như không cam lòng, lại với tay nhéo nhéo lên khuôn mặt mịn màng của bản công tử, nhéo một cái thật mạnh. Ta biết mình lỡ lời, ta cố gắng nở một nụ cười, cười đến chảy nước miếng cũng không dám la đau.



“Sao ngươi lại nghĩ đến Thần Tiên tỷ tỷ?” Đại mỹ nhân hồi lâu mới chịu buông tay, rồi lại đưa tay tới, ta nghĩ chắc nàng lại muốn nhéo ta, đành nhắm mắt lại tự nguyện hi sinh.



Ta nghe đại mỹ nhân cười khẽ, rồi không hiểu sao lại thở dài, nàng chẳng những không nhéo ta, mà còn vuốt ve ta, lướt làn môi thơm lên má ta. Ai nha! Ai bảo hồng ân của mỹ nhân là khó hưởng, bản công tử có liều chết cũng phải hưởng thêm một lần nữa, hành động là thượng sách!



“Ta nghĩ ta vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với nàng, ta có lời muốn nói”. Phải rồi! Đúng là chuyện này! Do hôm qua bản công tử lo chú ý đến việc khác, nên vẫn chưa kịp nói. Cái gì? Ngươi bảo ta háo sắc? Bổn công tử háo sắc thì đã sao! Ta có lão bà xinh đẹp, liên quan gì đến ngươi a? Hừ!



“Ngươi nói đi, ta nghe.” Đại mỹ nhân kéo tay ta, nhìn thẳng vào mắt ta.



“Ách... Ta...”. Ta nói không nên lời.



"Tiểu hỗn đãn, ngươi lại làm mặt bánh bao? "Ta khẩn trương a". Đường đường là đại công tử anh tuấn chính trực, thẹn thùng cũng làm ta mất điểm không ít, nhưng đại mỹ nhân cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, làm sao ta có thể nói được.



Ngươi bảo bản công tử ăn nói thiếu dũng khí? Không không không! Ngươi nhầm to rồi, nếu như có một nhất cố khuynh thành, tái cố khuynh quốc (48), tam cố... Tam cố rồi gì nữa? Mao lư (49)? Ai nha! Mặc kệ a! Dù sao thì, nếu ngươi là người đặc biệt được đại mỹ nữ để mắt tới, còn chăm chú nghe ngươi nói chuyện một cách dễ dàng được sao? Không ngã nhào một lần nữa là hay lắm rồi!



(48) Nhìn một lần nghiêng thành, nhìn lần nữa nghiêng quốc
Ngay lúc này, bao tử ta phát ra âm thanh phi thường vang dội, nhắc nhở ta cùng đại mỹ nhân, ta đói bụng! Chúng ta quyết định nhanh lên rời giường rửa mặt chải đầu, nhiệm vụ phân phó như sau: Ta xuống giường nhặt lên y phục của ta và nàng trên mặt đất, ta tự mình mặc quần áo, sau đó giúp đại mỹ nhân mặc quần áo.



Ta trước mặc trung y nhanh lên giúp đại mỹ nhân mặc quần áo, kết quả ta rõ ràng không biết quần áo nữ nhân mặc như thế nào, đại mỹ nhân không thể làm gì khác hơn là tự mặc vào, hoàn hảo đứng dậy thay ta mặc áo khoác.



Ta nghĩ trước đi mở cửa, nhượng Điệp Thúy đưa nước nóng làm cho chúng ta rửa mặt chải đầu, không nghĩ tới cửa vừa mở ra, cha, nương, Điệp Thúy tại cửa phòng chúng ta xếp thành hàng, đại mỹ nhân nghe được âm thanh, nhanh tiến lại cửa xem xét sự tình.



“Cha, nương, còn có hai người các ngươi, vì sao lại ở chỗ này a?”



“Công tử, thiếu phu nhân, chúng ta cùng lão gia, phu nhân tại bên phòng bên nghe bên trong có động tĩnh, ta cùng Điệp Thúy gõ cửa nữa ngày, các ngươi không nghe thấy, công tử ngươi phân phó không có cho gọi không được phép tiến vào. Hoàn hảo các ngươi rốt cuộc cũng đứng dậy, chúng ta còn nghĩ các ngươi sinh bệnh.” Nói chính là Điệp Thúy, cha ta, nương ta, đặt ở phía dưới, hấp hối sau cùng là Mặc Yên.



“Đúng vậy! Công tử, ngươi đêm qua có đúng hay không rất khó chịu, thế nào lại kêu lên tiếng?” Điệp Thúy nói.



“Không phải ta, là Tuyệt Ca!” Chê cười! Bản công tử thế nào kêu lên tiếng? Chờ một chút! Ta nói như thế nào a a a a! Ta nhìn thoáng qua đại mỹ nhân, tai của nàng đều đỏ, trừng mắt ta, vội bước ra ngoài.



Ta nhìn dáng vẻ mọi người xung quanh, ngẫn ngơ!