Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 86 : Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Ngày đăng: 03:42 19/04/20


Ta nhìn đại mỹ nhân, nặng nề gật đầu, hít sâu một hơi lôi kéo tay nàng hướng đến nhà hoang, nhà hoang không có đốt đèn, bốn phía một mảnh hắc ám, gió quét qua rừng cây phụ cận, tạo ra âm thanh sàn sạt, còn có một âm thanh giống như tiếng bầy sói kêu, đứng ở trước nhà bọn nhỏ từng chơi đùa, chúng ta chỉ có thể mượn ánh trăng để quan sát xung quanh, lại nhìn không thấy động tĩnh bên trong, đại mỹ nhân đối với ta gật đầu, ý bảo ta lên tiếng gọi Vệ Khai Thành.



“Vệ Khai Thành, ngươi đi ra cho ta! Ta mang theo mẹ ta... Ta mang theo vợ dự định bỏ rơi đến, ngươi còn không mang người ra đây!” Tuy rằng nói lời này là bất đắc dĩ, hơn nữa bản công tử cực kì sợ chết, nhưng nếu như muốn ta buông ta đại mỹ nhân, trăm triệu lần không thể nào, ta đem tay của đại mỹ nhân nắm càng chặt hơn, dự định nếu như gặp nguy hiểm, ta sẽ đem đại mỹ nhân bảo hộ ở sau lưng.



Gío thổi càng ngày càng lớn, rõ ràng là đang giữa mùa hè, gió lại thổi giống như gạt ngã người, trong phòng vẫn không có động tĩnh, thậm chí ngay cả nửa điểm thanh âm cũng không có, đúng là rất quỷ dị, chẳng lẽ Vệ Khai Thành là vì đùa giỡn chúng ta cho nên đem chúng ta lừa gạt tới nơi này đi? Ta van ngươi Vệ đại công tử, Vệ đại thiếu gia, bản công tử tuy rằng sợ chết, nhưng so với cái chết, càng sợ quỷ hơn có được hay không, nếu như không có người cũng không cần đùa giỡn ta đi! Chân của ta đều phải run lên.



“Vệ công tử, Duẫn Tuyệt Ca ở đây, Vệ công tử đã có tâm mang đi Tuyệt Ca, không ra gặp như thế nào đủ chứng minh Vệ công tử đối với Tuyệt Ca một mảnh thâm tình hậu ý đây?” Đại mỹ nhân nắm chặt tay ta.



Bốn phía chính là hoàn toàn yên tĩnh, ta quyết định không thể chờ đợi thêm nữa, bọn họ nếu như chẳng qua là đùa giỡn một chút chúng ta cũng liền thôi, nếu như bọn họ thực sự đối với Vân Yên làm ra chuyện gì, hậu quả kia thực sự là khó lường, ta và đại mỹ nhân thân thể dán rất gần, gần đến có thể ngửi được cổ hương hoa mai quen thuộc, ta tiếp tục đi theo phía sau đại mỹ nhân, rốt cuộc đi đến chủ ốc, chúng ta đem tiếng bước chân tận lực làm cho âm thanh nhỏ nhất, một bên lục lội xung quanh, ai cũng không dám xuất ra hỏa đốt nến, để tránh khỏi gặp địch nhân mai phục.



Đợi được chúng ta đem tam hợp viện phòng đều tra xét một lần, phát hiện bốn bề vắng lặng thời điểm không khỏi cảm thấy kỳ quái.



“Tuyệt Ca, ở đây cũng không có người! Làm sao bây giờ? Rốt cuộc Vân Yên bị giam ở nơi nào a?” Ta dán đến tai đại mỹ nhân dùng âm thanh muỗi kêu để hỏi nàng.



“Ta nhớ kỹ không sai, Tam hợp viện phía sau phải có một cái giếng nước, không bằng chúng ta đi nhìn một chút?” Vẫn là đại mỹ nhân thông minh, thoáng cái liền nghĩ đến giếng nước phía sau viện.



“Chẳng lẽ Vệ Khai Thành tên ngu ngốc kia tên đùa giỡn chúng ta đi?” Bản công tử chán đến chết nhặt lên hòn đá trên mặt đất ném xuống giếng nước, hòn đá rơi xuống nước nhưng không phát sinh tiếng nước động, ngược lại nghe được âm thanh rất kì quái.




“Ngươi ăn mập như vậy, hoàng thành nếu như đã xảy ra chuyện, ngươi ăn thành như vậy, ta xem ngươi còn chưa kịp bảo vệ hoàng thành trước hết bị đánh gục xuống, ngươi, từ giờ trở đi giảm béo, sau đó hoàng thành tri phủ ngoại trừ nhân phẩm và học thức, xem ra thân thể mềm mại hay không cũng phải cân nhắc.” Tẫn Hoan thật nhanh lấy ra một quyển sách nhỏ điên cuồng viết.



“Có binh sĩ còn muốn nghiêm gia huấn luyện, quân kỷ tan rã a! Đúng rồi.” Nàng lại viết viết.



Hiện tại tình hình toàn bộ phi thường quỷ dị, trên mặt đất nằm một người vừa cười vừa ho khan, hắn còn lăn qua lăn lại, trên mặt biểu tình vừa muốn cười lại để lộ ra sợ hãi, chân chân chính chính là một khuôn mặt vặn vẹo, đứng bên cạnh là tri phủ béo ú đang thở gấp và một đống lớn chạy đến sắp ngã trái ngã phải, binh lính cầm đuốc, còn có một người vừa rồi còn bị khống chế hiện tại đang lẩm bẩm cùng viết viết, hậu viện có ba người đang bị trói trên cây, ta, đại mỹ nhân và Vân Yên ở chỗ này xem đến đầu choáng mắt hoa.



“Ta nói, Vệ Khai Thành, ngươi biết xảy ra chuyện gì không?” Ta đem chân đá đá hắn, nhưng hắn hiển nhiên không có vô ích để ý ta, hắn đã cười khan đến trên mặt đều là đậu lớn mồ hôi, vẻ mặt sắp bất tỉnh.



“Tuyệt Ca, ngươi biết xảy ra chuyện gì không?” Đại mỹ nhân lắc đầu, vẻ mặt suy tư. Ta quay sang hỏi Vân Yên. “Vân Yên, ngươi biết đây là chuyện gì không?”



“Phía trước ta biết một chút, phía sau cũng không biết. Ta nói với ngươi phần ta biết đi! Chính là ta xế chiều hôm nay...”



“Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm!” Xa xa rừng cây còn không có thấy bóng người, chợt nghe đến như làn sóng liên tục truyền đến tiếng hô lớn.



Tốt! Rốt cuộc ai biết phát sinh chuyện gì? Vì sao ngay cả hoàng thượng di cha và hoàng hậu di nương đều tới?