Phía Sau Nghi Can X
Chương 1 :
Ngày đăng: 01:56 19/04/20
Bảy giờ ba mươi lăm phút sáng, như thường lệ. Ishigami rời khỏi căn hộ. Đã sang tháng Ba nhưng trời vẫn còn se lạnh. Anh quấn khăn kín cằm rồi mới bước ra ngoài. Trước khi bước xuống đường, Ishigami đưa mắt nhìn chỗ để xe đạp. Có vài chiếc đang dựng ở đó nhưng không có chiếc màu xanh lá cây mà anh quan tâm
Đi được khoảng hai mươi mét về phía Nam, anh ta đến một con đường rộng. Đường Shin-ohashi. Về phía trái, hướng Đông là hướng đi sang quận Edogawa, hướng Tây dẫn đến khu Nihonbashi. Trước Nihonbashi là sông Sumida. Muốn sang bên kia sông phải đi qua cầu Shin-ohashi
Cách nhanh nhất để tới chỗ làm của Ishigami là tiếp tục đi suôi về phía Nam. Đi thêm vài trăm mét nữa sẽ đến công viên Kyosumi. Trường cấp III tư thục trước cửa công viên nơi Ishigami làm việc. Anh là giáo viên dạy toán.
Ishigami nhìn đèn tín hiệu giao thông trước mặt chuyển sang màu đỏ rồi rẽ phải. Anh đi bộ về phía cầu Shin-ohashi. Chiếc áo khoác ngoài bay ngược gió. Cho hai tay vào túi áo, anh rảo bước, người hơi cúi về trước
Những đám mây dày phủ kín bầu trời. Màu mây phản chiếu xuống mặt nước nhuốm sông Sumida trong một màu xám đục. Một chiếc thuyền nhỏ đang trôi ngược lên thượng nguồn. Ishigami đi qua cầu để sang bên kia sông, mắt vẫn dõi theo chiếc thuyền
Sang đến bên kia, anh rẽ xuống những bậc thang dưới chân cầu, rồi cứ thế men dọc bờ sông. Hai bên bờ đều có những khoảng đất rộng để người dân vui chơi. Tuy nhiên, chỗ mà các gia đình và các cặp tình nhân thường đi dạo lại là đoạn gần cầu Kyobashi ở mạn trên. Đoạn chỗ cầu Shin-ohashi này thì ngay cả ngày nghỉ cũng hiếm có người qua lại. Lý do là bởi ở đây có cả một khu toàn những căn lều vải bạt xanh của người vô gia cư. Phía bên trên là đường cao tốc nên đây là nơi lý tưởng để tránh mưa bão. Ngược hẳn với bên này, bên kia sông tuyệt nhiên không có bóng dáng của những căn lều màu xanh. Chắc hẳn người vô gia cư có lý do riêng khi tập trung lại với nhau như thế này.
Ishigami lặng lẽ đi qua dây lều bạt xanh. Những căn lều chỉ cao ngang đầu người, có cái chỉ đến thắt lưng. Có lẽ nên gọi đó là những cái hộp thì đúng hơn. Nếu chỉ để ngủ thì thế là đủ. Cạnh mỗi căn lều hay chiếc hộp như vậy đều có những mắc phơi quần áo, như thể ngụ ý rằng chỗ này đích thị là một không gian sinh hoạt
Một người đàn ông tựa mình vào dãy lan can sát mép đê. Ông ta đang đánh răng. Ishigami hay gặp người đàn ông này. Ông ta cỡ khoảng trên sáu mươi tuổi, mái tóc dài điểm bạc buộc túm phía sau. Có vẻ ông ta không còn ý định làm gì nữa. Nếu ông ta có ý định làm mấy công việc chân tay thì giờ này đã không quanh quẩn ở đây. Những công việc như thế thường được dàn xếp từ sáng sớm. Mà ông ta cũng chẳng có vẻ muốn đến trung tâm giới thiệu việc làm. Giả sử ông ta có được giới thiệu cho công việc nào đó thì cũng không thể phỏng vấn với mái tóc dài thế kia. Vả lại, ở tầm tuổi ấy, khả năng ông ta được giới thiệu việc làm gần như bằng không
Một người đàn ông khác đang ngồi ép đống vỏ hộp bên cạnh cái “tổ chim” của mình. Từng nhiều lần thấy cảnh này nên Ishigami thầm dặt cho ông ra biệt hiệu là “ông vỏ hộp”. “Ông vỏ hộp” khoảng năm mươi tuổi. Ông ta có đầy đủ các vật dụng cá nhân, thậm chí còn có cả xe đạp mà chắc là chỉ những lúc đi thu lượm vỏ hộp, ông mới phát huy “tính cơ động” của nó. Trong cái không gian tập thể này, vị trí ở khoảng trong cùng thường được coi là đặc biệt. Vì vậy, Ishigami đoán nhiều khả năng “ông vỏ hộp” là “thành viên kỳ cựu” ở đây
Cách dãy lều bạt không xa, một người đàn ông nữa đang ngồi trên ghế đá. Anh ta mặc một chiếc áo choàng hình như vốn là màu be nhưng do bụi bẩn mà nay đã gần ngả sang màu tro. Bên trong áo choàng, anh ta còn mặc cả áo khoác, rồi cả áo sơ mi trắng nữa. Ishigami đoán có lẽ cà vạt đang nằm trong túi áo choàng. Trong thâm tâm. Ishigami đặt tên cho anh chàng này là “kỹ sư”. Bởi hôm trước, anh có trông thấy anh ta đọc một cuốn tạp chí công nghiệp. Anh ta để tóc ngắn, râu ria cạo nhẵn nhụi. Điều này chứng tỏ anh chàng “kỹ sư” vẫn chưa từ bỏ ý định tìm việc. Chắc hôm nay anh ta lại ra trung tâm giới thiệu việc làm. Nhưng có khả năng anh ta se không tìm được việc. Muốn có việc, đầu tiên anh ta cần phải dẹp bỏ tính sĩ diện đi đã. Ishigami nhìn thấy anh chàng “kỹ sư” xuất hiện ở đây từ khoảng mười hôm trước. Anh ta vẫn chưa quen được với cuộc sống ở nơi này. Anh ta muốn vẽ một đường ranh giới với cuộc sống trong những căn lều bạt xanh kia. Chính vì thế mà dù đang ở đây nhưng anh ta lại không biết làm thế nào để tiếp tục cuộc sống như một kẻ không nhà
Ishigami tiếp tục đi dọc bờ sông Sumida. Một cụ bà dắt ba con chó đi dạo chỗ cầu Kyoashi. Chúng thuộc giống chó chồn. Mỗi con đeo một chiếc vòng cổ khác nhau, con màu đỏ, con màu xanh, con màu hồng. Bà cụ nhận ra Ishigami khi anh đến gần. Bà khẽ mỉm cười chào. Anh cũng gật đầu chào lại.
- Chào bác. – Ishigami lên tiếng trước
- Chào cậu. Sáng nay trời lạnh thật!
- Vâng, lạnh thật! – Ishigami chau mày
Khi anh đi ngang bà cụ, bà cụ dặn thêm: “Cậu đi cẩn thận nhé”. “Vâng” Anh đáp lại dõng dạc.
Có lần anh nhìn thấy bà cụ xách cái túi của cửa hàng tiện lợi (cửa hàng mở cửa 24/24 có bán đầy đủ các mặt hàng thiết yếu hàng ngày, có cả dịch vụ thu tiền điện thoại, điện nước, dịch vụ ATM…). Bên trong túi hình như là bánh sandwich. Chắc đó là bữa sáng của bà. Do vậy nên Ishigami đoán bà cụ đang sống một mình. Ngoài ra, nhà bà cũng không xa đây lắm. Anh đã từng nhìn thấy bà đi dép sandal. Mà đi sandal thì không thể lái xe được. Chồng bà đã mất và hiện giờ bà sống với ba con chó trong một căn hộ chung cư gần đây. Căn hộ khá rộng, đủ chỗ cho ba con chó. Bà không thể chuyển đến sống ở một căn hộ nhỏ hơn cũng chính là vì chúng. Chắc bà đã trả xong tiền mua nhà nhưng vẫn phải trả phí quản lý. Vậy nên bà phải tiết kiệm. Rốt cuộc thì mùa đông này bà không đi thẩm mỹ viện. Đến tóc bà cũng chẳng buồn nhuộm
Ishigami lên cầu thang chỗ cầu Kyobashi. Muốn đến chỗ làm, anh phải đi qua cây cầu này để sang bên kia. Tuy nhiên anh lại đi theo hướng ngược lại
Một tấm biển quay ra mặt đường, có chữ đề “Quán Mỹ Nhân”. Đó là biển hiệu của một quán cơm hộp nhỏ. Ishigami mở cánh cửa kính và bước vào trong
“Xin chào”. Một giọng nói vọng ra từ phía quầy. Dẫu thường hay nghe giọng ấy, nhưng lúc nào nó cũng đem lại cho anh một cảm giác mới lạ. hanaoka Yasuko, với chiếc mũ trắng trên đầu, đang mỉm cười chào anh.
Trong cửa hàng không có người khách nào ngoài Ishigami. Điều này khiến anh phấn chấn hơn rất nhiều.
- À, cho tôi suất cơm hộp loại thường…
- Vâng, của anh đây. Cảm ơn anh
Yasuko nói bằng một giọng khá hồ hởi nhưng Ishigami không hiểu điều đó có ẩn chứa gì không. Vả lại anh đang mải nhìn vào ví nên không trông thấy gương mặt chị lúc ấy. Ngoài chuyện mua cơm hộp, anh cũng muốn nói cả những chuyện khác với chị, vì hai người sống cạnh nhà, nhưng anh lại chẳng nghĩ ra được đề tài nào
Mãi đến lúc trả tiền, anh mới mạnh dạn bắt chuyện: “Hôm nay lạnh thật đấy!” nhưng tiếng mở cửa của một khách hàng đã át câu nói có phần lí nhí của anh. Yasuko liền hướng sự chú ý ra cửa
Ishigami cầm suất cơm hộp rời cửa hàng. Bây giờ anh mới đi về hướng cầu Kyobashi. Lý do ban nãy anh đi đường vòng chính là vì cửa hàng cơm hộp này
Qua giờ đi làm buổi sáng, quán Mỹ Nhân bớt bận rộn hơn. Bớt bận rộn hơn ở đây chỉ có nghĩa là không có khách, còn thực ra trong bếp mọi người lại bắt tay vào chuẩn bị cho buổi trưa. Cửa hàng có hợp đồng với vài công ty nên phải mang cơm cho họ trước mười hai giờ. Những lúc không có khách, Yasuko cũng phụ giúp cả việc trong bếp
Quán Mỹ Nhân có tổng cộng bốn người, kể cả Yasuko. Nấu ăn chính là Yonezawa và vợ là Sayoko. Yonezawa cũng là quản lý chính của cửa hàng. Kaneko, nhân viên làm thêm, phụ trách giao hàng, còn việc bán hàng hầu như do mình Yasuko đảm nhiệm
Trước khi làm ở quán Mỹ Nhân, Yasuko từng làm việc tại một câu lạc bộ( loại câu lạc bộ nơi khách hàng đến nói chuyện và giải khuây với phục vụ viên hay còn gọi là tiếp viên) ở Kinshicho. Yonezawa là một trong những khách hàng thường xuyên đến câu lạc bộ. Chỉ trước khi Sayoko tức “mama tổng quản” của câu lạc bộ nghỉ việc, Yasuko mới biết Sayoko là vợ của Yonezawa. Chị nghe điều này từ chính miệng Sayoko
Khách hàng vẫn xì xào về chuyện Sayoko từ một mama của quán bar nay lại là vợ ông chủ quán cơm hộp. Tuy nhiên, theo như Sayoko thì mở quán cơm hộp là ước mơ từ lâu của hai vợ chồng. Sayoko đi làm ở quán bar là để thực hiện ước mơ đó
Sau khi khai trương quán Mỹ Nhân, Yasuko thỉnh thoảng vẫn ghé qua. Việc kinh doanh có vẻ thuận lợi. Tròn một năm sau ngày khai trương, Yasuko nhận được lời đề nghị đến phụ giúp cho quán. Bởi nếu chỉ có hai vợ chồng Sayoko thì hơi quá sức.
- Yasuko này, em không thể làm cái nghề tiếp viên đó mãi được đâu. Misato rồi cũng sẽ lớn, nó sẽ cảm thấy xấu hổ vì mẹ mình làm tiếp viên. Có thể là chị hơi tọc mạch một chút. – Sayoko nói.
Misato là con gái duy nhất của Yasuko. Cô bé không có bố chăm lo. Yasuko đã ly dị cách đây năm năm. Chẳng cần tới Sayoko nói, Yasuko cũng hiểu không thể làm mãi cái nghề tiếp viên này. Vì Misato thì đương nhiên rồi, và chăng Yasuko còn lo lắng ở độ tuổi này, không biết con được nhận làm tiếp viên đến bao giờ nữa.
Cuối cùng Yasuko nhận lời đến làm ở quán Mỹ Nhân chỉ sau một ngày suy nghĩ. Câu lạc bộ cũng chẳng hề níu kéo. Họ chỉ bảo “ Vậy thì tốt quá”. Còn mọi người xung quanh thì nghĩ rằng chị đang lo lắng cho kết cục của một tiếp viên quá tuổi
Do căn hộ cũ cách xa quán Mỹ Nhân nên mùa xuân năm ngoái, nhân tiện Misato lên cấp II, hai mẹ con đã chuyển đến căn hộ hiện nay. Khác với trước đây. Công việc hiện giờ của chị bắt đầu từ sáng sớm. Yasuko phải dậy từ sáu giờ sáng, sáu rưỡi ra khỏi nhà rồi đạp xe đến cửa hàng bằng chiếc xe đạp màu xanh lá cây
- Anh giáo cấp III mọi khi ấy, sáng nay cũng đến chứ? – Sayoko hỏi lúc nghỉ giải lao
- Có. Ngày nào anh ấy chả đến
Nghe thấy thế, Sayoko quay sang mỉm cười đầy thích thú với chồng
- Ý cô là sao? – Togashi rút trong túi áo khoác ra bao thuốc Seven Star. Hắn châm điếu thuốc bằng chiếc bật lửa dùng một lần rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Có vẻ như hắn nhận ra trong phòng không có gạt tàn. Hắn rướn người lục tìm trong túi đựng rác không cháy, lôi ra một cái hộp rỗng để đựng tàn thuốc.
- Anh chỉ muốn moi tiền của tôi thôi chứ gì?
- Cô muốn nghĩ thế cũng được.
- Tôi sẽ không đưa tiền cho anh đâu, một yên cũng không.
- Thế à?
- Anh về đi. Đừng có đến đây nữa!
Đúng lúc Yasuko lên giọng thì cánh cửa bật mở, Misato trong bộ đồng phục bước vào. Cô bé đứng sững lại khi nhận ra nhà có khách. Sau khi nhận ra vị khách, nét mặt cô bé chuyển sang lo sợ và thất vọng. Vợt cầu lông trên tay rơi xuống.
- Misato, lâu lắm không gặp. Con lớn quá nhỉ. Togashi buông giọng cợt nhả.
Cô bé liếc nhìn Yasuko rồi tháo giày thể thao, lẳng lặng bước vào nhà. Misato đi thẳng vào phòng trong rồi kéo mạnh tấm ngăn phòng lại.
Togashi chậm rãi mở miệng:
- Tôi không biết cô nghĩ gì, nhưng tôi chỉ muốn nối lại quan hệ. Việc tôi xin cô nối lại quan hệ chẳng lẽ lại xấu đến thế sao
- Tôi đã nói là tôi không muốn nối lại quan hệ với anh rồi còn gì. Anh cũng thừa biết rằng tôi sẽ không tha thứ cho anh. Anh chỉ lấy đó làm cái cớ để bám theo tôi thôi
Yasuko đã nói trúng ý đồ của Togashi nhưng hắn phớt lờ không trả lời. Togashi với lấy chiếc điều khiển từ xa để bật ti vi. Trên ti vi đang chiếu phim hoạt hình.
Yasuko thở dài, chị đi ra phía bếp. Ví tiền chị cất ở ngăn kéo bên cạnh bồn rửa. Chị rút ở đó ra hai tờ mười nghìn yên.
- Đây, từ giờ xin anh hãy buông tha cho tôi – chị đặt tiền lên bàn sưởi.
- Gì đây? Chẳng phải cô vừa nói là sẽ không đưa tiền cho tôi nữa là gì
- Đây là lần cuối cùng đấy
- Tôi không cần đâu
- Anh không muốn ra về tay không đấy chứ? Chắc anh muốn nhiều hơn nhưng tôi cũng khó khăn lắm.
Togashi nhìn hai mươi nghìn yên rồi quay sang Yasuko.
- Thôi thì chẳng còn cách nào khác. Tôi về đây. Tôi nói trước, đây là cô bắt tôi cầm đấy nhé. Tôi đã nói là không cần rồi.
Togashi nhét tiền vào trong túi áo khoác. Hắn gạt tàn thuốc vào cái hộp rỗng rồi rút chân ra khỏi bàn sưởi. Tuy nhiên hắn không đi ra phía cửa mà tiến lại căn phòng bên trong. Bất thình lình hắn mở cửa. Có tiếng Misato kêu lên giật mình.
- Này, anh đang làm cái gì thế? – Giọng Yasuko đanh lại
- Tôi chào con gái tôi không được sao
- Giờ nó chẳng phải là con gái hay là gì của anh hết.
- Được thôi. Misato, hẹn gặp con khi khác nhé. – Togashi nói vọng vào. Yasuko không thể trông thấy Misato đang làm gì.
Cuối cùng thì Togashi cũng đi ra phía cửa. “Lớn lên con bé sẽ khá đấy. Thú vị đây!”
- Anh nói bậy bạ cái gì thế!
- Chẳng có gì là bậy bạ cả. Chỉ khoảng ba năm nữa thôi, con bé sẽ kiếm được tiền. Bất cứ chỗ nào cũng sẽ nhận nó.
- Anh đừng có vớ vẩn. Anh về ngay cho
- Tôi về đây. Hôm nay thế là được rồi.
- Anh đừng có bao giờ đến đây nữa.
- À, để xem đã
- Anh…
- Tôi báo trước cho cô biết, cô không chạy khỏi tôi được đâu. Người phải bỏ cuộc chính là cô đấy. – Togashi cười gằn giọng. Hắn cúi người xuống để đi giày.
Đúng lúc đó, Yasuko nghe thấy tiếng động phía sau lưng. Khi quay lại chị thấy Misato, vẫn trong bộ đồng phục, đứng bên cạnh. Cô bé đang giơ cái gì đó lên.
Yasuko không kịp ngăn lại, cũng chẳng kịp kêu thành tiếng. Misato phang vào phía sau đầu Togashi. Một âm thanh trầm đục vang lên. Togashi ngã vật ra sàn.