Phía Sau Nghi Can X

Chương 10 :

Ngày đăng: 01:56 19/04/20


Hơn sáu giờ chiều, một chiếc xe Benz màu xanh lá cây đi vào ga ra ô tô ở tầng hầm khu chung cư. Việc chiếc xe đó là của Kudo Kuniaki đã được xác nhận từ khi Kudo đến công ty vào buổi trưa. Từ một quán giải khát đối diện với chung cư, Kusanagi chuẩn bị trả tiền cho hai cốc cà phê rồi đứng dậy. cốc cà phê thứ hai anh chỉ mới nhấp một ngụm.



Anh chạy qua đường rồi lách vào gara. Khu chung cư có lối vào ở cả tầng một và tầng hầm. cả hai đều có chế độ khóa tự động. người sử dụng gara chắc chắn sẽ đi bằng cửa ở dưới tầng hầm. Kusanagi muốn chặn được Kudo trước khi anh ta vào nhà. Nếu anh gọi điện đàm ở bên dưới rồi mới lên nhà thì Kudo sẽ có thời gian để chuẩn bị.



Thật may là có vẻ Kusanagi đến được cửa vào trước Kudo. Lúc anh đặt tay lên tường để lấy lại nhịp thở thì Kudo xuất hiện trong bộ áo vest và cặp hồ sơ trên tay.



Kudo rút chìa khóa, định cắm vào ổ tự động thì Kusanagi từ đằng sau lên tiếng:”Anh là Kudo?”.



Kudo duỗi thẳng lưng như thể bị giật mình, rút chiếc chìa khóa đang cắm dở. Anh quay lại nhìn Kusanagi, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ.



- Vâng…- Mắt anh nhanh chóng nhìn khắp người Kusanagi.



Kusanagi giơ he hé chiếc thẻ cảnh sát đằng sau lớp áo khoác.



- Xin lỗi anh vì đến đường đột thế này, tôi là người bên cảnh sát. Đề nghị anh hợp tác với chúng tôi một chút được không?



- Cảnh sát? Anh là điều tra viên à? – Kudo hạ giọng nhìn Kusanagi với cặp mắt dò xét.



Kusanagi gật đầu.



- Vâng. Tôi muốn nói chuyện với anh một chút về việc của chị Hanaoka Yasuko.



Kusanagi chú ý xem phản ứng của Kudo thế nào khi nghe thấy tên của Yasuko. Nếu anh ta ngạc nhiên hay tỏ vẻ bất ngờ thì sẽ rất đáng nghi vì Kudao đã biết về vụ án. Tuy nhiên, Kudo nhăn mặt rồi gật đầu như thể đã hiểu ra sự việc.



- Vâng. Anh lên phòng tôi nhé. Hay ra quán nước hoặc đâu đó?



- Nếu được thì xin phép lên phòng anh.



- Không sao, phòng tôi chỉ hơi bừa bộn chút thôi. – Nói xong, Kudo lại tra khóa vào ổ.



Kudo nói là phòng bừa bộn nhưng phòng anh trông tan hoang thì đúng hơn. Không biết có phải mọi thứ anh cất hết vào tủ hay không mà hầu như chẳng có đồ đạc gì trong phòng. Bộ sofa cũng chỉ có hai chiếc ghế, một cho một người ngồi và một cho hai người ngồi. Kusanagi được mời ngồi vào chiếc ghế đôi.



- Anh uống trà hay uống gì? – Kudo hỏi mà vẫn không cởi áo vest.



- Không, không đâu. Tôi về ngay ấy mà.



- Thế à? – Nói vậy nhưng Kudo vẫn vào bếp mang ra một bình trà Ô long và hai cái cốc.



- Xin lỗi anh, gia đình anh đâu ạ? – Kusanagi hỏi.



- Vợ tôi mất năm ngoái. Tôi có một con trai nhưng vì hoàn cảnh nên tôi gửi về cho bố mẹ tôi chăm sóc. – Kudo trả lời bằng một giọng đều đều.



- Vậy sao? Thế bây giờ anh sống một mình à?



- Vâng. – Kudo mỉm cười, rót trà vào hai chiếc cốc. Anh đặt một cốc trước mặt Kusanagi. – Anh đến hỏi về chuyện của Togashi à?



Kusanagi rút lại bàn tay đang định cầm lấy cốc trà. Nếu như anh ta bắt đầu trước thì không cần mất thời gian nữa.



- Vâng, tôi tới về vụ chồng cũ của chị Hanaoka Yasuko bị giết.



- Cô ấy không liên quan gì đâu.



- Vậy sao?



- Thì họ đã chia tay nhau rồi. Giờ chẳng còn liên hệ gì. Cô ấy chẳng có lý do gì để giết anh ta cả.



- Vâng, về cơ bản thì chúng tôi cũng nghĩ thế.



- Nghĩa là sao?



- Trên đời này có rất nhiều kiểu vợ chồng. Nhiều chuyện không thể giải quyết được bằng lý thuyết mang tính hình thức như vậy. Vì đã chia tay nên từ mai không liên quan gì, không can thiệp đến nhau, trở lại thành người dưng. Nếu chỉ thế thôi thì sẽ không có những vụ việc như đeo bám người cũ. Nhưng thực tế thì không thế. Đầy rẫy những vụ mà một đằng thì muốn cắt đứt nhưng đằng kia nhất định không chịu. Ngay cả khi họ đã nộp giấy ly hôn.



- Cô ấy bảo suốt bao lâu rồi chẳng gặp Togashi. – Mắt Kudo bắt đầu có dấu hiệu phản đối.



- Anh đã nói chuyện với chị Hanaoka về vụ án?



- Vâng. Thì tôi lo lắng cho cô ấy nên mới tới gặp.



“Trùng khớp với lời khai của Hanaoka Yasuko.” Kusanagi nghĩ.



- Tóm lại, anh rất quan tâm đến chị Hanaoka? Từ trước khi vụ án xảy ra?



Kudo nhíu mày khó chịu trước câu nói của Kusanagi.
- À… ra vậy. Tôi hiểu rồi. Đúng là tôi có nói thế với Yugawa, ý tôi là không biết nhờ anh có được không. Anh ấy hiểu ý nhanh quá nên đã đến nói chuyện ngay với anh. Thì ra là vậy.



Điều tra viên Kusanagi dường như đang vội chống chế. Nếu thế thì Yugawa đến đề nghị mình làm việc đó hoàn toàn là do ý của Yugawa. Mục đích của Yugawa là gì? Ishigami dừng lại, quay sang nhìn Kusanagi.



- Hôm nay anh cất công đến đây để hỏi về việc đó à?



- Không phải. Chuyện đó là bước đệm thôi. Hôm nay tôi có việc khác. – Kusanagi rút từ trong túi áo khoác ra một tấm ảnh. – Anh đã nhìn thấy người này bao giờ chưa? Đây là ảnh tôi chụp trộm nên không được rõ lắm.



Nhìn bức ảnh, Ishigami bỗng thấy tim đập nhanh trong vài giây. Người trong bức ảnh chính là người mà hiện tại đang làm anh bận tâm. Anh không biết tên. Cũng không biết gì về anh ta. Điều anh biết duy nhất là người đó hiện đang có quan hệ than thiết với Yasuko.



- Thế nào ạ? – Kusanagi hỏi lại.



“Nên trả lời thế nào đây.” Ishigami nghĩ. Trả lời là “Không biết” là xong. Nhưng nếu thế thì mình sẽ không thu được thông tin gì về người đàn ông này.



- Hình như tôi nhìn thấy rồi. – Ishigami trả lời thận trọng. – Anh ta là ai?



- Anh có thể nhớ lại hộ tôi xem là đã nhìn thấy ở đâu không?



- Hàng ngày tôi gặp rất nhiều người. Nếu anh cho tôi biết tên hoặc nghề nghiệp thì chắc tôi sẽ dễ nhớ ra hơn.



- Anh ta tên là Kudo, hiện đang điều hành một công ty in ấn.



- Kudo à?



- Vâng. Kudo.



“Anh ta tên là Kudo.” Ishigami nhìn vào bức ảnh. “Tại sao tay điều tra viên này lại điều tra về anh ta? Đương nhiên là điều đó có liên quan đến Hanaoka Yasuko rồi. Nghĩa là tay điều tra viên này đang nghĩ rằng giữa Hanaoka Yasuko và Kudo có mối quan hệ đặc biệt.”



- Anh có nhớ được gì không ạ?



- Tôi chỉ có cảm giác là đã nhìn thấy anh ta thôi. – Ishigami lắc đầu. – Tôi không thể nhớ ra được. Có lẽ tôi nhầm với ai đó cũng nên.



- Vậy à? – Kusanagi cất tấm ảnh vào túi, vẻ mặt trông rất đáng tiếc. Anh rút ra tấm danh thiếp. – Nếu anh nhớ ra điều gì, xin vui long thong báo với tôi.



- Tôi hiểu rồi. Người này có liên quan gì đó đến vụ án à?



- Giờ thì chưa thể nói gì được. Chúng tôi vẫn đang điều tra.



- Anh ta có quan hệ với Hanaoka?



- Vâng, cũng có chút quan hệ. – Kusanagi lảng tránh. Có vẻ như Kusanagi không muốn tiết lộ thông tin. – À, hôm nọ anh cùng Yugawa đến quán Mỹ Nhân nhỉ?



Ishigami nhìn mặt tay điều tra viên. Đây là câu hỏi hoàn toàn bất ngờ nê anh không trả lời ngay.



- Hôm kia tình cờ tôi có trông thấy. Lúc đó tôi đang làm việc nên không gọi được.



“Chắc hẳn anh ta đã theo dõi quán Mỹ Nhân.” Ishigami đoán.



- Yugawa bảo muốn mua cơm hộp nên tôi đã dẫn đến.



- Tại sao anh lại dẫn anh ấy đến quán Mỹ Nhân? Nếu là cơm hộp thì ngay cửa hàng tiện lợi cũng có.



- À, điều đó thì anh đi mà hỏi Yugawa. Anh ta bảo tôi dẫn đến thì tôi dẫn thôi.



- Anh Yugawa có nói gì về Hanaoka và vụ án không?



- Thì anh nhờ anh ta đến hỏi tôi xem có hợp tác điều tra không mà.



Kusanagi lắc đầu.



- Ngoài chuyện đó ra. Có thể Yugawa có kể cho anh nghe rồi, Yugawa thường hco tôi những lời khuyên rất hữu ích. Anh ấy là một nhà vật lý thiên tài, nhưng khả năng điều tra của anh ấy cũng rất giỏi. Không biết là anh ấy có nói ra điều gì kiểu suy luận với anh không.



Ishigami cảm thấy hơi khó hiểu trước câu hỏi của Kusanagi. Nếu thường xuyên gặp gỡ thì chắc chắn Yugawa và tay điều tra viên này phải trao đổi thông tin rồi. Sao tay điều tra viên này lại hỏi mình điều này.



- Anh ấy chẳng nói gì cả. – Ishigami chỉ có thể trả lời như vậy.



- Thế à? Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì làm phiền anh.



Kusanagi cúi đầu chào rồi quay về hướng anh đã tới. Nhìn theo dáng của Kusanagi, Ishigami bỗng thấy dấy lên cảm giác lo lắng khó tả.



Cảm giác đó rất giống khi một biểu thức mình tin chắc là hoàn hảo bỗng dần dần bị xáo trộn bởi một con số bất ngờ mà mình không biết.