[Dịch] Phiến Tội

Chương 36 : Ma sống dậy

Ngày đăng: 03:49 16/02/21

Lùi thời gian lại một chút, trước khi Thiên Nhất đi ra khỏi trận pháp ánh sáng, bên trong vườn địa đàng. Cherub đã hóa thành một quái vật trên cổ mọc mắt lớn, sáu cánh mở ra, một bánh xe vàng lơ lửng sau người. Mắt trên người hắn đều đã biến mất, tất cả lực lượng đều tập trung vào đầu. - Không phải ngươi có thể phong tỏa niệm lực của ta sao? Thử lại lần nữa xem! Cherub hét lớn, niệm lực do con mắt duy nhất phát ra xé rách tất cả không gian phía trước có thể nhìn thấy, bắn thẳng vào Thiên Nhất. Trong nháy mắt Thiên Nhất lại biến mất khỏi tầm mắt đối phương, khi xuất hiện trở lại thì đã ở sau lưng Cherub: - Đừng tưởng rằng trên người ngươi không có tội, không thể bị “can thiệp” là có thể đánh một trận với ta. Hắn nói: - Trong không gian này, ta không còn e ngại gì nữa. Thiên Nhất lại lộ ra vẻ âm hiểm: - Ngươi thật sự cảm thấy mình có thể đấu với ta sao? Cherub không trả lời, điều khiển bánh xe vàng bay về phía đối thủ, lúc bánh xe lớn kia bay qua mang theo tiếng ùng ùng, kình lực nặng nề xé gió phát ra tiếng xào xạc, lúc đập xuống đất lại vang lên tiếng rầm rầm. Đất đá nổ tung bắn thẳng lên trời, mặt đất vườn địa đàng bị đập ra một khe sâu. Nhưng Thiên Nhất lại không bị thương tổn, hắn vẫn tránh khỏi công kích, nhẹ nhàng đáp xuống đối diện khe rãnh kia, tiếp tục nói: - Trong vương quốc thứ hai, những kẻ có trí tuệ, tri thức các ngươi chiếm không tới một phần trăm, đám đồng bào kia còn nguy hiểm hơn ngươi nhiều. Ngươi chưa hề nghĩ đến sao? Ta và người xóa bỏ đã từng chia nhau làm việc, diệt trừ những kẻ bị thần bỏ sót kia, ta làm thế nào hoàn thành được? Công kích của Cherub lại đánh tới, lần này Thiên Nhất không thèm né tránh, dùng một tay vẽ một ký hiệu bùa chú giữa không trung. Phía trước hắn lập tức sinh ra một lực trường hình bán nguyệt, sóng niệm lực có thể xé rách cả không gian kia lại bị lực trường này ngăn cản. - Trước khi ngươi trốn vào vườn treo Babylon thì chưa từng đối mặt với ta, càng không nhìn thấy cảnh tượng một mình ta chiến đấu với đám đồng bào quái vật của ngươi. Thiên Nhất nói: - Ngươi chỉ dựa vào việc quan sát ta sau đó, theo dõi vài lần trong mấy ngàn năm từ thời kỳ đầu vương quốc thứ tư đến nay, suy đoán thực lực của ta. Nửa đầu thời kỳ đó ta và người xóa bỏ cùng nhau hành động, gần như không có cơ hội biểu hiện. Còn nửa sau, những kẻ mà ta đối phó đều là loài người... Vì vậy ngươi ngây thơ cho rằng với lực lượng của mình chưa chắc sẽ thua ta. Lúc này Cherub trả lời: - Ta biết ngươi nắm giữ rất nhiều bí thuật của vương quốc thứ năm, ma pháp đen tối, vu thuật cổ xưa, khoa kỹ phi pháp, năng lực phong ấn... Ngươi biết hơn trăm loại hệ thống năng lực chiến đấu cũng không ăn thua gì, thủ đoạn của loài người vô dụng với ta, sau khi bị tầm nhìn của ta xem thấu đều giống như đồ chơi mà thôi. Còn những trận chiến của ngươi vào thời kỳ săn giết, cho dù ta không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được một chút... Cherub trả lời Thiên Nhất cũng là một loại mánh khoé, hắn dùng phương thức này để phân tán sự chú ý của đối phương, tranh thủ một ít thời gian. Trong lúc hắn nói chuyện, trên bầu trời mây đen giăng đầy bỗng xuất hiện một con mắt lớn, thoạt nhìn không phải vật thật, nhưng lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, kỳ dị đáng sợ. - Năng lực của loài người vô dụng với ngươi? Thiên Nhất cười nói: - À, bùa chú vừa rồi ta dùng để ngăn cản niệm lực của ngươi chính là do loài người sáng tạo, so với khoa học bùa chú của vương quốc thứ hai các ngươi thì nó còn thiên về chiến đấu hơn. Ngươi cảm thấy năng lực này quá lịch sự rồi đúng không? Hắn vươn một ngón tay ra, cánh tay vung ngang phía trước: - Vậy ta sẽ cho ngươi thấy lực lượng mà ta nhận được từ thần. Nơi hắn chỉ đến, mặt đất nhấp nhô kịch liệt, giống như núi chông sắc bén đột ngột trồi lên, những mũi dùi đất dựng thẳng như răng lược, cuối cùng trên mặt đất đã xuất hiện một vết tích hơn trăm mét. Cherub có phần trở tay không kịp, vội vàng rung cánh bay lên không, tránh khỏi chiêu này, ngạc nhiên hỏi: - Đây là cái gì? - Ngươi vẫn không hiểu, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không hiểu. Thiên Nhất nắm tay lại, con mắt lớn hư vô trên bầu trời liền vỡ vụn, hóa thành những mảnh vỡ thời không: - Bây giờ không bằng ngươi hãy suy nghĩ một chút, “Đế Đồng” đã vỡ, ngươi sẽ lấy gì đấu với ta? Cherub nhìn con mắt lớn trên bầu trời dễ dàng bị phá hủy, kinh hãi biến sắc. Pháp thuật mạnh nhất của hắn còn chưa chuẩn bị xong, lại bị loại trừ một cách hời hợt như vậy. Hắn đột nhiên ý thức được, động thủ với Thiên Nhất là hành vi hoang đường đến thế nào, đây không phải là đối thủ mà mình có thể chống lại. - Aaaaa! Mắt trên người Cherub lại mở ra, mấy trăm luồng sóng niệm lực bộc phát. Ngoại trừ luồng mạnh nhất trên đầu công kích theo đường thẳng, những luồng khác đều tiến theo đường vòng cung. Chiêu này lại xé nát một mảng lớn không gian, cuối cùng bao trùm lấy thân thể Thiên Nhất, niệm lực từ các góc độ xông về một điểm. Một chiêu vùng vẫy lúc sắp chết này lại đánh vào khoảng không. Cho dù công kích này có thể xé rách không gian để ngăn cản hành động của đối phương, nhưng phản ứng của Thiên Nhất vốn đi trước một bước, chỉ dựa vào tốc độ thì hắn muốn tránh thoát công kích của đối phương cũng không phải việc khó. - Sau khi nhìn thấy chênh lệch, ngươi cũng chỉ có thể làm đến mức này. Thiên Nhất lại xuất hiện ở sau lưng Cherub: - Vừa rồi ta đã nói, ở nơi này... ta không còn e ngại gì nữa. Ngón tay của hắn giơ lên, hai cánh của Cherub liền bị một lực lượng mạnh mẽ kéo đứt, đôi cánh chim máu thịt đầm đìa kia rơi thẳng xuống vết nứt bên dưới. Trong ngực Cherub phát ra một tiếng hét lớn, vội vàng xoay người, một lần nữa đối mặt với Thiên Nhất, điều khiển bánh xe đánh tới. - Buồn cười. Thiên Nhất nhìn bánh xe vàng đập tới, ngón tay búng ra, bánh xe kia lại giống như đồ chơi bị hắn đẩy bay. - Sinh vật có linh trí chắc hẳn đều từng suy nghĩ, thứ khó thay đổi nhất của bản thân rốt cuộc là gì? Thể xác hay tinh thần? Thiên Nhất nói: - Đáp án là không phải thể xác, cũng không phải tinh thần. Hắn lại búng tay một cái, mấy chục cột sáng đan xen đột ngột xuất hiện giữa không trung, bao vây Cherub lại giống như chim trong lồng: - Thể xác tức là “tồn tại”, tinh thần tức là “suy nghĩ”, nói rộng ra bao nhiêu cũng chỉ phí công. Ngươi đã là sinh vật, như vậy không thể triệt để thoát khỏi hai điểm này, tức là không thể hoàn toàn biến thành giống loài cấp cao hơn. - Người sáng tạo chỉ tồn tại trong tưởng tượng của ngươi, thậm chí ngươi còn không thể tưởng tượng được, đã sớm được thế giới này xếp vào cấp bậc không thể vượt qua. Thiên Nhất nói: - Đây cũng không phải hệ thống xã hội, mà là quy tắc vượt trên tất cả. Ngươi có nhiều mắt đến mấy, có tầm nhìn rộng đến đâu, cũng không thể thấy rõ lực lượng trong xa xăm này. Giọng nói của hắn lại khôi phục vẻ bỡn cợt: - Nếu muốn ta nói rõ, hãy dùng một loại hình giải trí xã giao của loài người để ví dụ. Nếu nói tinh cầu này là một game online, như vậy loài người là người chơi bản thử nghiệm, ngươi là người chơi bản chính thức, còn ta là nhân viên quản lý. Đang khi nói chuyện, “nhà tù ánh sáng” giữa không trung đã bắt đầu thu lại: - Luyện đến cấp mười ngàn ngươi vẫn chỉ là người chơi, còn ta chỉ có cấp mười vẫn là nhân viên quản lý. Là một phần tử của thế giới này, bản chất của ngươi và ta đều đã ăn sâu, cho nên mọi thay đổi đều là vô nghĩa. Hắn cười nói: - Vì vậy... bây giờ mời ngươi đi chết đi. Thiên Nhất vừa nho nhã lễ độ “mời” đối phương quy thiên, vừa thu hẹp nhà tù ánh sáng lại rất nhỏ. Thân thể Cherub bị dồn nén biến dạng, máu thịt dần dần bị ép ra, dưới lớp da như gốm sứ của hắn là bắp thịt như đất dính và máu đỏ, lúc này những vật chất đó đang bị xoắn nát ào ào rơi xuống. - Còn chưa xong đâu... người truyền thuật... khục... Cherub chỉ còn lại một phần nhỏ thân thể và chiếc đầu của hắn, tròng mắt giữa đầu xuyên qua khe hở của nhà tù ánh sáng nhìn chằm chằm vào Thiên Nhất, tiếng nói chuyện tiếp tục từ trong ngực hắn vang lên: - Ngươi cho rằng mình đã thắng sao? Ha... ha ha ha... ta đã nhìn thấy, “kẻ bị cấm tên” đã giáng lâm xuống thế gian! Đồng bào mạnh nhất của ta cuối cùng sẽ hủy diệt ngươi... hoàn toàn hủy diệt, không cần quá lâu kết cục của ngươi sẽ giống như ta... A... Thiên Nhất nghe vậy sắc mặt hơi biến đổi, sự chú ý của hắn dời khỏi Cherub đã sắp chết, cúi đầu trầm ngâm nói: - Kẻ bị cấm tên... chẳng lẽ là... Con ngươi của Cherub đột ngột nổ tung, hắn nắm lấy sơ hở trong khoảnh khắc này của Thiên Nhất, trước khi tử vong đã phóng thích toàn bộ lực lượng. Niệm lực cuồng bạo chấn vỡ nhà tù ánh sáng, không gian chính giữa vườn địa đàng hoàn toàn tan rã, niệm lực xung kích như cơn lốc cuồn đến Thiên Nhất đã không còn nơi để trốn, uy năng giống như mở trời dựng đất. ...... Ngày 30 tháng 1 năm 2102, một tuần sau “sự kiện sa mạc Samawah”. Quận Thụy Liên, Cairo. Trong một căn phòng nhỏ lờ mờ có một chiếc bàn, trên bàn đặt hai món đồ, món thứ nhất là một chiếc đầu chim cắt lớn máu tươi vẫn chưa khô, món còn lại là một chiếc mặt nạ gương. Trên chiếc ghế bên cạnh bàn có một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi, da trên mặt hắn có màu tím sẫm, ngoại từ những bộ vị chính giữa như mắt, miệng, mũi có lớp da nhẵn bóng, còn từ mép tóc, tóc mai, cằm trở ra đều mọc vảy rắn màu đen. Trước mặt hắn có một lão già đang đứng, không ai khác chính là Montu đã hóa thân thành “Đường Hiển”. - Những gì ta biết đã nói với ngươi cả rồi... Samael. Lúc Montu gọi tên của đối phương rõ ràng hơi do dự, giống như nói ra cái tên này là một hành vi không được phép. Mirror Face duy trì trầm mặc, loại im lặng này đủ khiến người ta nghẹt thở. Qua gần một phút, hắn mới mở miệng nói một câu như lẩm bẩm: - Vậy sao... Lúc hắn nói chuyện, trong cổ họng vang lên tiềng xì xì khó che giấu, giống như có một loại sinh vật khác ở nhờ trong cơ thể này. Hắn cầm mặt nạ lên đeo vào, sau đó đứng dậy. - Ta có thể đi rồi chứ? Montu hỏi, hắn nói tiếng người đã rất lưu loát. - Đi? Ha ha... Mirror Face không trả lời, chỉ bắt đầu cười, càng lúc càng cười lớn: - Ha ha ha... ha ha ha ha... Hắn đi đến trước mặt Montu: - Ngươi có muốn biến trở về nguyên hình, đối kháng với ta giống như Horus? - Không... ta sẽ không, xin hãy để ta đi. Montu đang nói thật, hắn cũng không muốn tỉm chết. - Rất tốt. Mirror Face tiếp tục đến gần. Montu nhìn mặt nạ gương phản chiếu hình ảnh đầu ưng thân người của mình, lúc này hắn muốn cử động cũng không được. - Đáng tiếc ngươi không thể đi. Mirror Face âm trầm nói: - Nhưng trước khi bị ta nuốt, ngươi có thể bớt được một chút thống khổ.