Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 15 :

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Bất quá tuy là nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại vẫn không yên.



Đứng bên ngoài tẩm cung của Cửu công chúa, hít sâu mấy lần, nhưng thủy chung vẫn không thể đưa tay đẩy cánh cửa mà lúc bình thường không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể đẩy ra.



Sau cùng của sau cùng, là Quả Đào tốt bụng hiểu ý giúp ta đẩy cửa vào, cũng không biết nàng là sợ ta ở bên ngoài chịu phong hàn, hay là không muốn cùng ta cứ đứng ngốc ở cửa mãi như vậy. Đợi sau khi nàng làm xong, lại đem ánh mắt chuyển hướng đến ta, nhẹ giọng nói: “Gia, vào đi thôi, đừng để cho công chúa đợi lâu.”



Ta hít một ngụm khí, nhìn lại nàng, nhìn khuôn mặt thiên chân vô tà kia của nàng, lại không thể nổi giận nổi. Tốt xấu gì ta cũng có hơn hai mươi năm làm người, sao có thể so đo cùng tiểu hài tử, bất quá lúc này ta thật sự hận chết cái sự tốt bụng hiểu ý của nàng.



Ngẫm lại trước kia nàng cũng đã hầu hạ “Ta” nhiều năm như vậy, tại sao lại không biết giờ khắc này trong lòng ta đang nghĩ cái gì chứ.



Bỏ đi. Bỏ đi.



Ta cất bước nặng nề đi vào. Đi một bước, khoảng cách đến chỗ Cửu công chúa lại càng ngày càng gần.



Đến khi chân chính cùng Cửu công chúa mặt đối mặt, ta sửng sốt.



Không phải Lão Cửu có bao nhiêu khủng bố, hoặc là bao nhiêu kinh diễm, mà là...



Nàng im lặng ngồi ở bên giường, mái tóc ban ngày được vấn lên bây giờ hoàn toàn được xõa ra, tóc đen như mực, mềm mại như thác nước. Thay đổi như vậy, làm cho cái vẻ mặt ngày thường đều viết ‘Người lạ chớ gần’ của nàng giờ khắc này lại trở nên bình dị gần gũi rất nhiều, cũng lộ ra một chút ôn nhu.



Bất quá, phi phi, cái ta muốn nói đến không phải là nàng. Mà là xấp chăn trên chiếc bàn gỗ tử đàn trước mặt nàng kìa!



Cái này là có ý gì? Trong lòng ta vừa nghĩ, miệng cũng liền thốt ra.



Lão Cửu thản nhiên quét mắt qua ta một cái, nói: “Nhìn không rõ sao?”



Nhìn rõ, tất nhiên là nhìn rõ, ta đâu có bị mù, nhưng ta không dám xác định, trong lòng có một tia buồn bực, lại có một chút thả lỏng.




Ta hơi hoảng, tâm tình thoáng cái chìm đến đáy cốc rồi.



Ngồi yên một lát, từng đợt khốn ý liền kéo lại, trong lòng ta rất rõ đây là những thứ rối rắm vớ vẫn, cho nên cũng không tiếp tục để ý cảm giác phiền muộn trong lòng nữa, nhanh chóng đứng dậy thu thập chăn gối chuẩn bị ngủ. Nhưng khi ta đang ôm lấy chăn mền, chân không cẩn thận đụng phải cái ghế đặt bên cạnh, ngay sau đó liền phát ra một tiếng ‘két’.



Vốn cũng không có chuyện gì, nhưng lúc này là ban đêm, thanh âm này liền rõ ràng chói tai hơn. Trong lòng ta bị một tiếng này làm cho giật mình nổi hết cả tóc gáy, đồng thời thầm cầu nguyện Lão Cửu làm ơn đừng vì việc này mà tiếp tục kiếm chuyện với ta a.



Nhưng ai biết Phò Mã Phủ đúng là cái nơi chướng khí mà, thật sự là nói gì có đó.



Thanh âm thản nhiên của Công chúa đột nhiên vang lên: “Doãn Hiếu Ân, nếu buổi tối để bản cung nghe thấy ngươi ngáy ngủ, tốn hơi thừa lời, bản cung sẽ lập tức may miệng của ngươi lại, không tin ngươi cứ thử xem.”



“...”



Ta ngáy ngủ tốn hơi thừa lời khi nào! Đó không phải ta!



Ta lười phản ứng nàng, thở phì phì liền trực tiếp đắp chăn ngủ.



Bất quá cũng không biết có phải là vì ngủ trên nền đất cứng hay không mà chung quy ta vẫn cảm giác giấc ngủ cực thiển, nửa tỉnh nửa mơ. Cứ như vậy cũng không biết giằng co bao lâu, mũi đột nhiên truyền đến hương vị thơm mát dễ ngửi, ta mơ hồ hít một ngụm, cực kì dễ ngửi. Hương vị này không giống hương cơm cũng không giống hương hoa, nhưng người ngửi sẽ cảm thấy dễ chịu, nhịn không được muốn ngửi nhiều một chút.



Chính là, sau khi hít này một ngụm hương khí này, ta cũng không còn biết cái gì nữa.



Ngay sau đó, lại là một cỗ mùi gay mũi tanh tưởi đột nhiên truyền đến, hương vị này cũng không giống mùi hương vừa rồi, nhàn nhạt vây lấy người, mà cái mùi tanh tưởi này lại ngay ở trước mũi ta và ta đã được ‘may mắn’ hít vào toàn bộ! Một lát sau, ta bị huân đến tỉnh lại liền ngồi dậy ngây lập tức, ta sợ mình nhịn không được sẽ nôn ra mất! Lúc này ta vẫn còn đang nhắm mắt, sao có thể lường trước đến có một con quái vật lớn đang ngồi chồm hổm trước mặt ta!



Cho nên, cái trán của ta toàn lực đánh vào trên người hắn, lần này ta ngoại trừ muốn nôn, toàn bộ đầu đều choáng vắng đến thấy mấy ông mặt trời. Đồng thời, ta cũng nghe thấy quái vật lớn kia than nhẹ một tiếng, bị ta đụng ngã ngồi dưới đất.



Ta cố nén ghê tởm, tâm sinh đề phòng, hơn nửa đêm mà dám lặn vào tẩm cung công chúa, có thể thấy được cái thứ trước mắt này không đơn giản. Ta chậm rãi nheo nheo mắt, đến khi thấy rõ trước mắt là cái gì, ta liền thất kinh hai mắt mở lớn, liền kêu lên: “Sư phụ!”