Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 1 : Vụ án thứ nhất – đôi cánh thiên sứ

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Trẻ em nếu bắt đầu bước đi về hướng tà ác, thật ra là do bản tính vốn lương thiện nhưng lại bị người khác cố ý dẫn dắt sai lối – Rousseau.



Người đàn ông độ chừng hai mươi tám tuổi, dáng vẻ cao to anh tuấn, bước đi lại có phần gấp gáp, nhưng vai cùng lưng vẫn rất thẳng. Trên người mặc một bộ quần áo bình thường, gọn gàng, sạch sẽ, áo sơmi tháo bỏ nút đầu tiên lộ ra phần ngực sáng bóng, ngũ quan tinh xảo, thân thể cường tráng. Khuôn mặt không cười có thể khiến cho người khác cảm thấy lạnh người.



Người này dù có gặp phải thì tốt nhất là không nên gần gũi, thân thiết.



Anh đi qua từng dãy hành lang, thỉnh thoảng gật đầu chào hỏi khi gặp phải người quen, tuy đã cố gắng tỏ ra thân mật nhưng con mắt thâm quần cùng thất thần làm cho thái độ của anh ít nhiều cũng có phần miễn cưỡng.



Chỉ cầm trong tay tập hồ sơ rồi cứ như thế đi tới trước cửa phòng cục trưởng.



Trước hết anh gõ cửa theo nguyên tắc rồi sau đó đẩy vào, một người xinh đẹp hiện ra, những lọn tóc quăn cùng đồ trang sức nho nhã khiến cho tuổi của người này có phần giảm xuống, cô ngẩng đầu nhìn thấy người đứng trước mặt, sửng số một chút: “Thẩm đội trưởng?”



Lúc này trên mặt nghiêm túc mới lộ ra một cái tươi cười. Khi nhìn thấy người quen, nụ cười của anh trở nên đặc biệt đẹp, đôi mắt cong hết lên, mang theo một chút thân thiết cùng chân thành: “Di Ninh, tôi quay về phục chức.”



An Di Ninh mở to mắt nhìn từ trên xuống dưới một phen đánh giá anh, vẻ mặt rầu rĩ đứng lên, kỳ quái nói: “Phục chức? Thẩm Dạ Hi anh nha, có phải anh ngại mình đã sống quá lâu à?”



Thẩm Dạ Hi nhún vai nói: “Đã hơn một tháng, nghỉ ngơi đều đủ cả, tôi cũng nên trở về thôi, ở mãi trong nhà thì nấm gì cũng mọc dài ra rồi — Như thế nào? Cô không muốn tôi phục chức?”



“Bác sĩ đã ký tên cho anh? Anh tới bác sĩ thú y xin chữ kí à, thuốc chuột uống cũng đủ rồi à?” An Di Ninh ôm lấy cánh tay anh kéo ra ban công “ Phục chức cái đầu anh, tự anh nhìn xem vết thương này đi, khó khăn lắm mới lành lại được, theo em anh nên trở về nhà nghỉ ngơi đi, trái đất hình tròn mà sợ gì, đừng có phô trương quá!”



Thẩm Dạ Hi bất đắc dĩ để cô kéo đi vài bước: “Nha đầu chết tiệt, đừng có quấy nữa, tôi ở bệnh viện bao lâu còn cần cô quản.”



“Chi phí điều trị đều do nhà nước chi trả, anh đâu cần phải trả lại vì thế cứ an phận mà nghỉ ngơi, cục trưởng cũng phải chi tiền vì anh, có phúc lại không biết hưởng, anh thật ngu ngốc quá mà……”



Lời nói phản động này còn chưa kịp nói xong thì từ trong phòng cục trưởng truyền ra một tiếng ho nhẹ cắt đứt câu nói của cô, một người cúi đầu cùng nở nụ cười từ từ mở miệng mà nói: “An Di Ninh, con vừa nói cái thì thế hả? Nói lớn tiếng một chút, lúc nãy ba chưa nghe rõ cho lắm”



An Di Ninh biểu cảm cứng đờ: “Trời ạ, mình thật khờ mà…………”
“Khương bác sĩ có thường xuyên cùng mọi người đến nơi xa để làm việc chưa?” Thẩm Dạ hi thuận miệng hỏi.



“Mạc cục nói để tôi cùng mọi người…Ách, Thẩm đội trưởng không cần khiêm nhường như thế.” Khương Hồ đi bên cạnh hắn có phần hơi lúng túng “Kỳ thật bọn họ đều gọi tôi là Tương Hồ.”



Thẩm Dạ Hi nghiêng đầu nhìn An Di Ninh – Mạc lão đầu từ nhà trẻ của ai đem đứa nhỏ này về vậy? Thật là bậy bạ mà. Tâm lý học? Phải chăng là học về tâm lý học trẻ em.



An Di Ninh mỗi lần vừa nhìn thấy Khương Hồ có chút không biết làm như thế nào, bộ dáng mê mang thì nhịn không được thú…Không, chỉ là cái tính hơi quá một tý, ngay sau đó liếc nhìn Thẩm Dạ Hi một cái — Không được phép khi dễ người ta nha, dùng ánh mắt cũng không được?



Thẩm Dạ Hi yên lặng mà xem thường quay đi hướng khác, không chút để ý lên tiếng hỏi: “Cùng mọi người làm việc ngoài kia, bác sĩ Khương có mang theo súng không?”



“Không, tôi chỉ là văn chức, với lại tôi cũng không thích bạo lực.” Khương Hồ bày tỏ, “Chị Dương cũng nói tôi không mang theo cũng tốt, đến lúc đó nếu gặp phải tình trạng khẩn cấp như đối mặt với bọn cướp, tôi chỉ cần đi theo người khác là được rồi.”



Thẩm Dạ Hi hiểu được, cực phẩm trong thiên hạ tất cả đều bị Mạc Thông đem đến trong cục làm linh vật.



Lúc này có một người đàn ông đang đi đến trước mặt, ngoài ba mươi, bộ dạng thật nguy hiểm, nhưng cũng làm cho người khác vừa mắt. Khi vừa nhìn thấy Thẩm Dạ Hi, trên mặt lộ rõ biểu cảm vui mừng không che giấu, buớc nhanh lại mà ôm anh một cái, hung hăn mà vỗ phía sau lưng anh: “Cậu cũng có thể được xem như là đã trở về.”



Thẩm Dạ Hi lúc này trên mặt tươi cười không giả dối lên tiếng: “Quân tử, vất vả cho mọi người rồi.”



An Di Ninh nhìn Khương Hồ, bỉu môi: “Anh Tô, anh đi ra đây chẳng phải là để tìm Tương Hồ sao?”



Tô Quân Tử lúc này mới buông Thẩm Dạ Hi ra, đưa tay xoa nhẹ đầu của Khương Hồ: “Đứa nhỏ này, lại chạy lung tung nữa hả?”



Khương Hồ đầu tóc lộn xộn mà le lưỡi.



Anh Di Ninh lắc lắc tập hồ sơ trên tay: “Em nghe nói lần trước anh dẫn cậu ta đi theo hai ngày, đứa nhỏ này mới tìm được đường đi đến nhà vệ sinh, anh Quân Tử thật giỏi, không hổ là chuyên gia trong miệng mọi người, có nghị lực kiên cường — giờ ôn lại chuyện cũ hay là còn có gì đó thì đợi lát nữa hãy nói, mọi người, em trước tiên đi đến văn phòng điều khiển, thuận tiện kêu chị Dương sang cùng bàn bạc, có gì thì sẽ mở một cuộc họp.”