Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 10 : Vụ án thứ hai – Hổ phách

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Khương Hồ cảm thấy thời điểm này tốt nhất nên im lặng.



Đuổi theo người kia, không nói cậu cũng biết là không nên lên tiếng, thật không biết tính cách như vậy làm sao làm bác sĩ được chứ, có khi nào khám cho bệnh nhân trong phòng bệnh chỉ là mắt to trừng mắt nhỏ? Hơn nữa làm thế nào lại nhìn không ra cậu làm cái gì, mong muốn cái gì, cũng không nhìn ra cậu không muốn đi, kêu đi theo liền đi theo, cũng không hỏi vì sao, là người hoàn toàn nghe lời.



Mấy ngày nay tới giờ anh đều cân nhắc, rốt cục Mạc cục là có ý gì? Đem một chuyên gia tội phạm học như vậy tiến vào trong cục, làm cho cậu theo làm việc bên ngoài, lại còn đưa súng cho cậu, vì cái gì lại luôn sợ hãi nhưng cũng không nói thẳng?



Còn đặt ra lý do là vì “Tâm lý của các nhân viên.”



Thẩm Dạ Hi cho rằng Khương Hồ người này, có cái gì nói thẳng chẳng phải là tốt sao, hơi chút là bỏ cuộc, cậu nhất định là không hay đem người xuyên tạc đi: “Tiểu Khương, với việc làm của cậu trong cục, chuyên gia cố vấn của cảnh sát hình sự, có lẽ là cũng tham gia qua đào tạo một chút, so với làm cảnh sát cũng không khác biệt lắm, tại sao lại không làm bác sĩ tâm lý?”



Anh hỏi quá đột ngột, Khương Hồ dừng một chút: “Công việc của mọi người có áp lực tâm lý quá lớn, tôi chỉ cần đúng lúc giúp họ giải tỏa vấn đề tâm lý của mình, còn về phương diện khác Mạc cục không cho tôi nói.”



Thật sự, thật sự làm làm người ta nhức đầu mà, Thẩm Dạ Hi lắc đầu, tiếp tục dò hỏi: “Không cho cậu nói với tôi hay là không cho nói với mọi người?”



Bị người nhìn thấu thật đáng ghét, Khương Hồ lần đầu tiên có cảm giác này, lúc đầu còn định dùng cách nói thẳng cho qua chuyện, không nghĩ tới cùng Thẩm Dạ Hi ở gần với nhau ngắn như vậy, chỉ khoảng một tháng, người này dường như đã đem cách suy nghĩ cùng cách nói chuyện của mình mà suy xét.



Đây là lần đầu tiên ở trước mặt Thẩm Dạ Hi cậu bị hỏi mà không thể lên tiếng, phát hiện biểu tình Khương Hồ có điểm bối rối, liền nở nụ cười: “Là chỉ thị không nói cho tôi biết?”



Khương Hồ bối rối mà nhìn anh, miễn cưỡng gật đầu.



Đáng tiếc Thẩm Dạ Hi không phải là Dương Mạn, anh không dễ dàng bị dụ như vậy, đối với việc khi dễ một người giống đứa nhỏ như vậy, người nào đólại không hề có chút xíu cảm giác tội lỗi nào.



Thẩm Dạ Hi nhướn mi, cười cười, chiến lược “Trêu người” này nhìn như là khó dò, thật ra là chỉ cần mở miệng nói thôi.
Tiếng Hoa của Khương Hồ chỉ giới hạn trong giao tiếp hằng ngày, cùng ông nói chuyện với những từ ngữ chuyên môn, nên cũng không hiểu rõ cho lắm, về phần cổ văn địa phương, vân vân và vân vân, trên cơ bản là không biết gì hết: “Thái sơn mà có sụp thì thần cũng bất động”, cậu đem những lời này lập đi lập lại hai lần, ý tứ của vị pháp y hẳn là nên nghe theo, nhưng là nghe những lời này có phần giống như…….có điểm nói cậu phản ứng chậm chạp.



Cậu có điểm khó xử mà nhìn pháp y: “Cảm ơn, bất quá nếu thái sơn ở trước mặt tôi sụp xuống mà thần bất động thì tôi chắc là ngất đi rồi.”



Người pháp y ôm bụng cười, cảm thấy người này, đeo một cái kính đen, nói chuyện còn có chút mang theo ý đùa, đặc biệt là giọng điệu là từ từ nói ra, nếu như chỉ nói ba câu, cậu nhất định là nửa câu nói mãi cũng không xong.



Thẩm Dạ Hi tai đặc biệt thính, nghe hết toàn bộ mà không bỏ sót một chữ, anh quay đầu liếc mắt nhìn Khương Hồ một cái, ánh mắt kia có thể làm người ta sợ nha — tai họa này, lại gây chuyện nữa rồi à?



Ngay sau đó liền vẫy tay kêu Khương Hồ đến gần, nhẹ nhàng mà gõ vào bình thủy tinh: “Thế nào? Cậu có cảm nhận gì không?”



Khương Hồ sửng sốt, ngẩng đầu, thi thể cô gái lơ lững giữa nước bảo quản, nhìn cẩn thận một khoảng thời gian thật lâu, mới lắc đầu, như là muốn đem những hình ảnh này ra ngoài, Thẩm Dạ Hi liền hỏi cậu: “Như thế nào, muốn ói rồi?”



“Không có.” Khương Hồ nhíu mày, nhăn mặt, lại nhìn sang Thẩm Dạ Hi, nếu mình mà ói ra, thì mọi người sẽ thấy điều đó mới là ghê tởm: “Tôi nhớ rõ vụ án của hổ phách sát thủ ba năm trước đây, truyền thông đã công bố ra không ít tin tức nội bộ, nghe nói thời điểm bị móc nội tạng ra thì những người này vẫn còn sống, đó là lý do vì sao mặt của họ đều rất hoảng sợ.”



Thẩm Dạ Hi gật đầu, hắn cũng thấy được vẻ mặt của họ có điểm không bình thường, theo tầm mắt Khương Hồ nhìn qua, những thi thể cô gái kia vẻ mặt kỳ thật có kì lạ, nhưng cẩn thật nhìn, thì có thể nhìn ra cảm giác bình yên cùng tĩnh lặng, như là………đang ngủ.



Thẩm Dạ Hi mặt nhăn mày nhíu, hổ phách sát thủ làm người người kinh sợ, kỳ thật có rất nhiều nguyên nhân, là bởi vì hắn giải phẩu người một cách tàn nhẫn, sưu tầm người cùng vẻ mặt hoảng sợ của họ, ngay lúc đó chuyên gia tâm lý học tội phạm đưa ra lời giải thích là vẻ mặt hoảng sợ của người bị hại có thể cho hắn cảm thụ được chính mình rất mạnh mẽ, nhưng cái này……..



Chợt nghe Khương Hồ dùng một loại giọng điệu sâu kín nói: “Anh xem, vẻ mặt của các cô gái, giống như là đang ngủ — kì thật ngày hôm qua tôi trừ bỏ nhìn thấy cô gái đẹp nhưng rất dữ, còn nhìn thấy người đẹp ngủ có râu nữa, càm thấy truyện thiếu nhi có đôi khi cũng rất đáng sợ…..”



Mấy cái đó là ý văn tiềm tàng bên trong, nhưng cũng không cần phải nói thẳng ra như thế.