Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 14 : Vụ án thứ hai – Hổ phách

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Vì cái gì?



Hắn là xuất phát từ loại tâm lý gì? Muốn làm chuyện như vậy?



Vài người cũng trầm mặc, vụ án này không phải không có manh mối, mà là manh mối rất nhiều, nhiều đến như hàng loạt đường, xoắn lại cùng một chỗ, ngay cả trên mặt Khương Hồ hiếm thấy biểu lộ cũng có vài phần suy nghĩ.



Thẩm Dạ Hi thở dài, trời ạ hôm nay lại tăng ca. Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, để nâng cao tinh thần, nhanh tỉnh táo trở lại.



Thẩm đội trưởng ngồi xuống, gõ gõ trên bàn, đem lực tập trung của mọi người dồn trên người mình, hai tay đan vào nhau: “Chúng ta nhanh suy nghĩ một chút.”



Anh quay đầu lại đối Khương Hồ không chút khách khí mà nói: “Bác sĩ Khương, nói cho tôi biết vụ án này có nơi này không đúng hay không.”



Khương Hồ sửng sốt.



Thẩm Dạ Hi nhìn ánh mắt cậu một cách kiên quyết, thản nhiên mà nói: “Nói cho chúng tôi biết những điều trong lòng cậu đi. Bác sĩ Khương Hồ, chúng tôi sở dĩ nhiều người như vậy cùng một chỗ làm việc, chính là bởi vì mọi người đều tin tưởng lẫn nhau, cậu đến bây giờ còn không có thói quen như thế này, như vậy tôi cũng không thể tiếp nhận lời trách móc về ‘Tôi không tin tưởng cậu’”



Khương Hồ ngồi ở trên ghế, so với nơi của Thẩm Dạ Hi thấp hơn một chút, hơi hơi ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông mang theo khí thế, biểu tình có chút kinh ngạc, mở to hai mắt…….cư nhiên bị trách móc?



Thẩm Dạ Hi không thèm nhắc lại, chính là theo dõi cậu, sau một lúc lâu, Khương Hồ mới dời đi ánh mắt, giọng nói trong trẻo, dùng loại giọng điệu đặc biệt nói: “Nơi không đúng chính là có. Đầu tiên là về động cơ hung thủ mới này, chính là, giết người như vậy không phải là khiêu khích, mà là cách để hung thủ thoả mãn tinh thần nào đó chính mình, ví dụ như Ngô Cư, hắn thông qua bắt cóc cùng làm hại, thoả mãn mong muốn dục vọng của mình, mong muốn kiểm soát cùng chinh phục, hắn đòi hỏi người bị hại phải biểu hiện ra vẻ phục tùng cùng sợ hãi, cất giữ thi thể bọn họ, sau đó xem lại tình hình sau khi giết người, để nhớ đến cảm giác vui sướng.”



Khi Khương Hồ nói đến đây hơi dùng lại một chút, Dương Mạn cùng An Di Ninh lấy một loại ánh mắt phi thường kì lạ nhìn cậu.



Khương Hồ hạ mắt xuống, mười ngón tay đan vào nhau mà đặt ở trên bàn, sắp xếp lại suy nghĩ, tiếp tục nói: “Mà tên hung thủ mới không có sở hữu hết những nhu cầu trên, hắn hết thảy là bắt chước Ngô Cư, hơn nữa ở kho hàng gần công trường, bởi vì do môi trường xung quanh, rất nhanh liền ‘vứt đi’ những thứ mà hắn cất giữ, nói lên những thi thể này đối với hắn mà nói không có giá trị, hắn cũng không hy vọng dựa vào thi thể để ôn lại quá trình giết người. Hắn giống như là trong quá trình tìm cách giết người, đem chính mình trở thành giống như Ngô Cư. Đồng thời đem người bị hại gây mê, sau đó mới thực hiện kế hoạch, chứng tỏ hắn đối với những người bị hại này mờ mờ ảo ảo mà dâng một tâm lý không nỡ. Còn kiểu người bị hại, điểm giống nhau duy nhất đó là phụ nữ, đều là có điểm gầy yếu, trẻ tuổi, trừ điều đó ra, các cô ấy bên ngoài cũng không có mối liên hệ nào, tôi nghĩ…….chỉ sợ lả bởi vì các cô càng dễ dàng ‘đạt được’”.




Khương Hồ sửng sốt một chút, trong đầu sắp xếp mọi việc, mới nhẹ nhàng nhàng lắc đầu: “Hội chứng Stockhom.”



(Hội chứng Stockhom: là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính người bắt cóc mình).



Tô Quân Tử nói cô chính là sợ trở lại trong hoàn cảnh bị giam giữ như vậy, mà giờ nghĩ đến, phòng của cô, giống như là bảo vệ tất cả những gì bên trong, duy nhất đem phòng ngự chính mình dỡ xuống, lộ ra nội tâm mềm yếu – cô mở rộng cửa, giống như là….ở đấy chờ đợi người nào đó.



Thẩm Dạ Hi trầm giọng nói: “Lập tức thông báo cho Thịnh Diêu cùng Tô Quân Tử, mau.”



An Di Ninh không cần hắn nói đã gọi rồi, buông xuống điện thoại, sắc mặt khó nhìn nói: “Thẩm đội trưởng, anh Tô không bắt máy.”



“Gọi lại, không có gì, đừng hoảng hốt, Thịnh Diêu là đang trên đường, triệu tập mọi người, chúng ta lập tức đến đó!”



Bên kia Thịnh Diêu chính là đã bắt máy, Dương Mạn dùng vài ba câu hướng cậu nói rõ sự tình, tốc độ Thịnh Diêu tiếp nhận sự việc so với cô nhanh hơn nhiều, không cắt ngang lần nào, một mực yên lặng không lên tiếng mà nghe, phi thường trầm mặc, sau đó nói: “Đã biết, cũng sắp đến rồi.” Liền tắt điện thoại.



Dương Mạn một câu: “Chờ chúng tôi đến hãy hành động, không nên tự ý………” liền như vậy bị ngắt đi, cô đột nhiên cảm thấy, báo cáo tình hình với Thịnh Diêu, tuyệt đối là một việc làm sai lầm.



Thời điểm Thịnh Diêu nghe Dương mạn nói đến một nữa đã hiễu rõ ràng ý tứ của cô, chân dùng sức lên bàn đạp, nếu có người bên cạnh cậu nói, sơ lược thì cậu chính là vẫn hiểu hết ý nghĩ bên trong.



Cảm giác kỳ quái trong lòng cậu nghĩ mãi không ra, rốt cuộc cũng có thể thông suốt hết thẩy mọi thứ. Khi đó Kim Thu nói “Tôi mơ thấy mình giống với những cô gái kia” – Tất cả mọi người đều biết hổ phách sát thủ là nam nữ đều không tha, lúc ấy khi phát hiện thi thể các phóng viên phòng báo nhỏ đều nói bậy, tuyệt không hề biết người chết đều là con gái, như vậy cô làm sao biết được?



Tiếu ý quanh năm trên mặt Thịnh Diêu toàn bộ biến mất, sắc mặt có chút trắng bệnh, Quân Tử………..