Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 16 : Vụ án thứ hai – Hổ phách

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Tô Quân Tử trong lòng thả lỏng, nhanh chóng nâng ngón tay một chút, Kim Thu ngẩng đầu nhìn Thịnh Diêu, bầu không khí nơi đây trở nên căng thẳng, Thịnh Diêu nói tiếp: “Tôi lặp lại lần nữa, tránh xa anh ta, giơ tay lên, sau đó dựa vào tường ngồi xổm xuống. Cô Kim, tôi muốn nhanh một chút, nhưng nếu cô không nghe theo, tôi sẽ làm nhiệm vụ của mình.”



Kim Thu cười nhạo, cúi đầu nhìn Tô Quân Tử nói: “Anh xem, tôi nói rồi, cảnh sát Thịnh không phải là người tốt gì hết, nụ cười trên mặt anh ta là giả, lúc nào cũng có thể thu hồi lại được.”



Thịnh Diêu sắc mặt bất động, tay Kim Thu để ở cổ Tô Quân tử, đèn cầy còn lại chíu vào những đầu ngón tay nàng, ánh sáng lập lòe, cô đè thấp âm thanh, nhẹ nhàng nói: “Cảnh sát Thịnh, anh biết không? Đối với một người học y mà nói, giết người thật sự rất dễ dàng, chỉ cần một chút, liền có thể nhanh chết đi, có thể làm cho máu trong người đều chảy ra ngoài, dù có ấn chặn thế nào cũng không ngừng được, anh có muốn thử xem qua không?”



Cô nhanh chóng bắt đầu, cười “khanh khách” như tiếng một con cú đêm, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đứng lên.



Thịnh Diêu dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Quân Tử nằm trên mặt đất, súng trên tay dạo qua một vòng, họng súng hướng về phía trước, dùng ngón trỏ sẵn sàng. Thân thể dựa trên khung cửa, tỉnh táo lại: “Những người khác đều lập tức đến, bọn họ đều biết nơi này còn mang theo một nhà tâm lý học, cô trốn không thoát, nhưng mà hiện tại, cô có thể đầu hàng tôi sẽ cố gắng giảm nhẹ tội cho cô.”



“Trốn?” Kim Thu yếu ớt mà lập lại, nhanh chóng ổn định lại nhìn cậu “Anh nói tôi…… trốn? Ha ha…… ha ha ha ha, cảnh sát Thịnh, anh vẫn chưa rõ sao? Tôi đã nói với các người rồi, không nhớ rõ sao? Tôi nói, tôi hiện tại sống, thực ra là sống không bằng chết!”



Ánh mắt của cô đen trắng rõ rệt, thời điểm nhìn người lại mang theo chút tà ác không nói nên lời: “Chính là tôi muốn mang theo quà tặng, mới đi gặp Cư của tôi, cảnh sát Tô, chính là món quà của tôi, anh ấy sẽ thích, anh nói đúng không?”



Thịnh Diêu nhướng mi, nheo mắt, áp chế nỗi sợ: “Tôi có thể dùng mình để đổi cho anh ta.”



Kim Thu không có nghe rõ: “Cái gì?”



Tô Quân Tử giương mắt nhìn Thịnh Diêu, Thịnh Diêu cúi đầu nở nụ cười, gió đêm thổi lên tóc mái cậu, khuôn mặt kia trong bóng đêm, càng có mị lực làm cho người ta tim đập nhanh hơn, cậu nói: “Cô không cảm thấy, đối với anh ta mà nói, tôi hẳn là càng phù hợp với sở thích của Ngô Cư nhà cô sao?”



Kim Thu sửng sốt một chút, nhìn Tô Quân Tử, lại ngẩng đầu nhịn Thịnh Diêu, vẻ mặt dao động trong nháy mắt, nhưng lập tức một mạt ghen ghét hiện lên mặt, tay nắm chặt con dao không ngừng đuợc mà run run, răng cắn vào nhau mà “cạch cạch” vang lên.



Có mấy lần, con dao cầm trong tay run lên mà lướt qua làn da Tô Quân Tử, anh cảm giác được sát ý lạnh lẽo, từ nơi đó xẹt qua, anh cố gắng kiềm chế chính mình – Thời cơ chưa đến, không có chắc chắn sẽ chế trụ được cô, Thịnh Diêu, hãy kéo dài thêm một chút.




Thẩm Dạ Hi sửng sốt: “Cậu nói cái gì?”



“Anh Tô bị trói, Thịnh Diêu bị đâm, là bởi vì tôi không nghĩ đến vần đề nằm ở Kim Thu sao?” Khương Hồ nhẹ giọng hỏi “Tôi trước kia…… Trước kia đều là một mình, chưa từng cùng rất nhiều người làm việc chung qua, tôi xem mọi người giống như là……..” Cậu nhăn mặt, như là tìm không thấy từ ngữ thích hợp, sau một lúc lâu, mới thở dài “Như là những người đứng xem.”



“Cậu cho rằng là bởi vì cậu không hợp tác tốt, cho nên mới ảnh hưởng đến năng suất làm việc của mọi người.”



Khương Hồ gật gật đầu.



Thẩm Dạ Hi khẽ cười một tiếng, giống Dương Mạn mà đưa tay xoa đầu của cậu, tóc màu nâu trên đỉnh đầu của Khương Hồ liền giống như cái ổ gà lộn xộn, ngỡ ngàng mà nhìn anh, Thẩm Dạ Hi nói: “Kia cũng có thể là chúng ta và mọi người cùng nhau gánh vác trách nhiệm, cậu vẫn là không hiểu cái gì gọi là hợp tác sao?”



Khương Hồ không lên tiếng.



“Hợp tác chính là muốn mọi người cùng nhau cố gắng, sau đó cùng nhau chịu trách nhiệm với mọi kết quả có thể xảy ra.” Thẩm Dạ Hi suy nghĩ một lúc, lúc này có một y tá đẩy chiếc xe đi ngang qua mặt nên anh rút chân về, nhẹ giọng nói: “Chúng ta mỗi người là một cá thể độc lập, tạo nên một bộ phận hoàn chỉnh, khi chúng ta là việc là một người, khi không làm việc là người một nhà, hiểu chưa?”



Khương Hồ vẻ mặt lộ ra một chút xúc động, Thẩm Dạ Hi vỗ vỗ vai cậu, anh đứng lên: “Đi thôi, phẫu thuật phải mất chút thời gian, ở đây chờ cũng không có tác dụng, hai ta trước tiên đến cửa hàng ăn, buổi tối còn phải giúp tôi nhiều lắm. Người một nhà, dù sao vẫn tốt hơn là để con gái ở đây giữ, cậu liền tiếp tục chịu khổ theo tôi đi.”



Khương Hồ lắc đầu cười cười, đột nhiên nói: “Thẩm đội trưởng, anh có lẽ từng chịu qua cảm giác này, nhưng mà tuyệt đối không hề phải là bệnh trạng của chướng ngại tâm lý sau đả kích.”



Thẩm Dạ Hi sửng sốt, quay đầu nhìn cậu, kính mắt Khương Hồ bị ánh đèn phản quang, đem đôi mắt của cậu giấu đi, chỉ nghe cậu nói: “Nhưng mà nghe nói anh bị mất một đoạn trí nhớ… Lý do vì sao thì tôi nghĩ không phải là anh quên, hẳn là do sở che giấu đi?” Sau đó cậu cũng đứng lên, cười tủm tỉm mà nói: “Yên tâm đi, anh đã muốn giấu, tôi sẽ không tìm hiểu, không phải nói là người một nhà sao?”



Thẩm Dạ Hi biễu môi, trừng mắt nhìn cậu liếc một cái: “Những người tìm hiểu về tâm lý học, thật đáng ghét.”