Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 20 : Vụ án thứ ba – Thân sĩ cuối cùng
Ngày đăng: 20:34 19/04/20
Thẩm Dạ Hi cuối cùng hiểu được cái gì gọi là một đầu làm hai việc, cả buổi, mới từ kẽ răng nói ra một câu: “Di Ninh, vụ án trái bom kia, có thể hay không cùng cục trưởng bàn bạc thương lượng, chuyển cho tổ khác được không?”
An Di Ninh lấy một loại giọng nói phi thường trong sáng vô tội mà nói: “Anh cảm thấy được ư?”
Đối với mọi người mà nói, diệt môn hay gì gì đó, đó chỉ là một đám mây nhỏ rất xa vời, nhiều nhất làm cho người khác rãnh rỗi xúc động một cái – Trật tự xã hội hiện tại nha trật tự xã hội, lòng người không hiền lành nha lòng người không hiền lành, không có ảnh hưởng gì đặc biệt. Nhưng mà vụ nổ trên xe buýt không giống như vậy. Với tần suất vụ nổ hiện tại, không những làm cho người khác bất an, mà còn có thể làm cho chín mươi bảy tuyến đường vốn đông người chen chút cũng trở nên vắng vẻ, ảnh hưởng lại càng rộng hơn nữa, các nhóm nhân viên thị chính (quản lý thành phố) lại càng nhức đầu.
Trước loại tình huống này, cho dù thật sự vội vàng cũng khó phá, nhưng vụ án diệt môn cũng là một án kiện quan trọng.
Thẩm Dạ hi thở dài: “Cứ như thế này đi, Di Ninh, cô làm cho Quân Tử chịu vất vả chút, trước đến hiện trường nhìn xem, rồi cô dùng chị Dương tiếp tục nghiên cứu vụ nổ, tôi đem Tương Hồ về nhà, chốc nữa đến giúp đỡ Quân Tử……..”
“Tôi tự đi về được.” Khương Hồ nói.
“Cậu tuy không nóng nữa nhưng vẫn còn mơ màng đi, bây giờ còn có thể phân biệt rõ đông tây nam bắc sao?
“……..” Lẽ ra cũng chia không rõ,
“Chia không được đi.” Thẩm Dạ Hi mở to hai mắt.
“Tôi có thể ngồi taxi…….” Khương Hồ nói.
Thẩm Dạ Hi im lặng, An Di Ninh lấy một loại ánh mắt khinh thường nhìn đội trưởng sáng suốt uy vũ, Khương Hồ cười cười, đưa tay chào rồi đi ra ngoài: “Hơn nữa tôi cũng biết vài tuyến đường, Thịnh Diêu không có ở đây, mọi người lại có việc gấp như vậy, tôi nghỉ ngơi nửa ngày sẽ trở lại.”
Anh Di Ninh cười: “Thế là mất cơ hội đưa người ta về nhà rồi, đội trưởng, có thể làm phiền anh đi đến hiện trường toàn máu kia không, tốt nhất là nghe theo ý trời đi nha.”
“Đi chết đi!”
Là loại ân oán gì, có thể làm người ta làm ra cái loại chuyện phẫn nộ này?
Thẩm Dạ Hi ở hiện trường vụ án, vừa im lặng nghe pháp ý báo cáo, vừa thấy lo lắng. Lúc này điện thoại reo lên, cắt ngang suy nghĩ của anh, Thẩm Dạ Hi không để ý mà bắt máy: “Di Ninh, chuyện gì?”
“Đội trưởng, vừa mới nhận được báo án, nói một chiếc xe khác lại nổ.”
Thẩm Dạ Hi nhíu mày, nhìn hiện tùường đầy máu, cảm thấy vụ án kia có điểm đáng ghét, kéo dài thanh âm hỏi: “Nga, thật không? Có nươời bị thương không? Tuyến đường xe nào?”
An Di Ninh trầm mặc một hồi.
“Di Ninh?”
“Đội trưởng, là đường số hai……”
Thẩm Dạ Hi cảm thấy máu toàn thân trong nháy mắt đều dồn lên đỉnh đầu, tay chân lạnh ngắt, sau nửa bười, anh mới gặng hỏi lại: “Cô nói…..là đường nào?”
“Đường số 2!” An Di Ninh nóng nảy, “Đội trưởng, bác sỉ Khương rốt cuộc là ngồi cái gì về? Cậu ta…………”
Thẩm Dạ Hi không nghe hết, lập tức tắt máy, rất nhanh mà bấm số Khương Hồ: “Mẹ nó, tiếp a! Mau tiếp! Nếu không tiếp lão tử trừ tiền lương của cậu nha…………”
“Số máy quý khách vừa gọi điện đang tắt máy…………..”
“Thao!” Pháp y trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh sát Thẩm vẻ mặt vừa suy nghĩ vừa gọi điện thoại, sau đó mặt hung dữ mà mắng một câu, rồi nhanh như chớp mà chạy đi.