Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 3 : Vụ án thứ nhất – đôi cánh thiên sứ

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Người đàn ông trong miệng hát những khúc gián đoạn, trên mặt lộ ra một tia cười ấm áp: “Đừng sợ, sẽ nhanh kết thúc thôi, mẹ yêu mình, mẹ thương mình, tiểu thiên sứ…”



Trước ngực hắn phát ra âm thanh cái gì đó va chạm vào nhau, hắn ôm lấy nó như bảo bối của mình – Đó là một đoạn xương sườn của người: “Mẹ sẽ thích mình, sẽ thích mình…”



Hắn đi từ cửa vào đến góc nhà, lại từ góc nhà đi ngược trở lại, lúc đầu biểu cảm trên mặt bình thản, tĩnh lặng, chính là các quá trình cứ như vậy lập đi lập lại, cứ thế mà ngày càng bực bội, ngày càng sốt ruột, sau đó chân hắn đá đến đống quần áo ở góc tường, là quần áo trẻ em, đều là váy ngắn thuần trắng, nhiễm đầy vết máu, hắn dừng lại, cẩn thận đem xương sườn đang ôm trong ngực để xuống, chậm rãi ngồi xuống, hai tay nâng nên cái váy đầy máu “Ô ô” khóc mà đứng dậy, miệng nói lung tung: “Tôi không phải là cố ý, tôi là người có lỗi, người xấu, tôi không phải cố ý, không phải cố ý, không phải cố ý,……”



Lúc này, cảnh sát đang đứng một vòng xung quanh cống thoát nước, trong tư thế sẵn sàng.



Thịnh Diêu đem nửa điếu thuốc từ đâu lấy ra, liếc mắt nhìn Dương Mạn đang xem bản báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y ở bên cạnh, rồi lại nhìn trở về, hai tay ôm ở trước ngực, tựa vào cột điện, mọi người rất cố gắng ngắm tuấn nam mỹ nữ trước mắt, có điều nơi đây lại là miệng cống thoát nước đầy ghê tởm nên khó mà tập trung ngắm được.



Một nhóm cảnh sát đã xuống phía dưới tìm kiếm những thi thể khác.



Dương Mạn khoát tay: “Cậu lấy ra thêm đi, cho tôi hút nữa, mùi vị này — cậu nói xem, tên vương bát đản hại con gia đình người ta không nói, còn đem thi thể ném tại đây, đây không phải là cố tình sao?”



“Chị từ lúc nào lại như thế này? Em nhớ rõ trước kia chị không hút thuốc mà, ít hút một chút đi, mùi thuốc lá đối với phụ nữ không tốt đâu” Thịnh Diêu nở nụ cười một cái, châm thuốc rồi đưa qua cho Dương Mạn: “Chị đứng xa một chút, đi đến hướng gió thổi mà hút, đừng để bị ngạt thở.” (có lẽ là do khi hút ngược chiều gió nên bị gió thổi ngược trở lại làm cho bị ngạt=.=”)



Dương Mạn liếc sang, nhìn cậu bĩu môi: “Thịnh thiếu gia, cậu thật đúng là sống trong sung sướng quen rồi, cả nước miếng cũng như xuân dược ấy, ngay cả hô hấp, nháy mắt đều cũng không rõ ràng, rất dễ làm người ta hiểu lầm.”



Thịnh Diêu chớp chớp nhãn tình: “Người đẹp, chị đang hiểu lầm cái gì à?”



Dương Mạn hai mắt trợn trắng: “Cút đi!”



Cô nhìn thoáng qua xung quanh một chút, gần đó có vài tòa nhà lầu, đường bên kia là khu phố nhỏ cùng nhà trệt của dân cư chi chít, con đường chứa cống thoát nước này chính là ngõ cụt, vài ngày này cũng không thấy có người lui tới: “Thịnh Diêu, cậu nói ở nơi này xem nơi này,tên đó lại đem thi thể những đứa nhỏ ném ở đây, phải chăng rất dễ khiến người khác chú ý?



Thịnh Diêu nhíu mày mà nhìn cống thoát nước tối om: “Ban ngày bên này cũng có người qua lại, em nghĩ thời gian vứt thi thể là đêm khuya hoặc là sáng sớm.”




“Bác sĩ Khương phát hiện ra những đứa nhỏ bị mất tích khi tham gia biểu diễn đều đứng cùng một vị trí.”



“Kỳ thực…tất cả đều là…” Khương Hồ chỉ chỉ thi thể trên mặt đất “Đứa trẻ thứ nhất, cô bé mất tích sau này gọi là Lư Tuệ, buổi biểu diễn dàn đồng ca vừa thay đổi người lĩnh xướng, đứa nhỏ này đã từng ở vị trí đó qua, nhưng không bị bắt cóc. Tôi lúc đầu không nghĩ ra, hiện tại đã biết rõ.”



Thịnh Diêu như là trông thấy cái gì đó thú vị, mở to mắt hoa đào, cũng đứng lên, lẳng lặng mà nghe hắn nói.



“Là bởi vì đứa nhỏ kia rất cao.” Khương Hồ nói “Tôi đã xem bức hình vào thời điểm biểu diễn, cảm thấy đội hình lần đó sắp xếp ko được tốt, có thể nguyên nhân là do micro hay là do âm thanh các loại, đứa nhỏ bên cạnh đứa bé nam lĩnh xướng kia cao hơn so với những người còn lại, cơ hồ đem những đứa trẻ phía sau che khuất, về sau giáo viên của dàn đồng ca mới đem cô đến bên kia, thay đổi vị trí với người lĩnh xướng khác, đứa bé lĩnh xướng đó chính là cái thi thể đứa nhỏ thứ hai.”



“Ý cậu nói là những đứa nhỏ này sở dĩ bị bắt cóc, trừ bỏ nguyên nhân ở vị trí đó ra, còn có nguyên nhân khác?” Ánh mắt Thẩm Dạ Hi chuyển qua thi thể những đứa nhỏ nằm song song với nhau trên mặt đất, hắn đứng lên rồi tầm nhìn chuyển đến hướng cao hơn, lúc này hắn phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, chính là chân và đầu cùng thân thể của các xác chết đều được sắp xếp theo khoảng cách có chút bất đồng, kỳ thực là được sắp xếp theo thứ tự.



Thẩm Dạ Hi chỉ vào thi thể đang há miệng nằm trên mặt đất, có phần buồn nôn: “Hắn đem người chặt thành hai khúc, là vì là cho nhưng đứa trẻ này triệt để có chiểu cao giống nhau?”



“Không…tôi cho rằng phải đổi lại là theo chiều cao chuẩn, làm cho thi thể của những đứa trẻ này được ngay ngắn.” Khương Hồ theo ánh mắt cảu hắn nhìn qua “Hung thủ này có chướng ngại suy nghĩ nhất định, như là chứng ép buộc, bệnh nhân của chứng ép buộc sẽ ép bản thân làm một số chuyện sai trái, giống như thời điểm đi lại trên đường gặp phải vết nứt trên mặt đất, ví dụ như sở hữu cái gì đó đều phải theo một quy tắc nhất định, bọn họ đối với ‘trật tự‘có kích thích đặc biệt.”



“Anh…vẫn chưa hiểu.” Thịnh Diêu hỏi.



“Anh vẫn chưa hiểu? Nguyên nhân chứng ép buộc đến bây giờ vẫn chưa có hiện trạng thống nhất, bọn họ sẽ không tự chủ được mà làm một việc hay nghĩ một việc gì đó, nếu không thì sẽ đặc biệt lo lắng, bất an.”



Thịnh Diêu cùng Thẩm Dạ Hi liếc nhìn nhau một cái, Thẩm Dạ Hi hỏi: “Có thể nói cụ thể một chút không?”



Khương Hồ suy nghĩ nửa buổi, đang lúc bọn họ cho rằng cậu sẽ nói cái gì đó mag tính chất chuyên nghiệp, thời điểm chuẩn bị rửa tai lắng nghe, chợt nghe cậu dùng một loại tốc độ thông thả đồng ý kết luận ban đầu của Thịnh Diêu: “Tôi là muốn nói, người có thể là không bình thường.”



Có bao nhiêu bất ngờ a.