Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 38 : Vụ án thứ tư – hắc lam

Ngày đăng: 20:34 19/04/20


Không thể nói y vận khí không tồi, bởi vì người đi lên chính Thẩm Dạ Hi.



Mà cùng lúc đó, Khương Hồ tốc độ đi lên bằng thang bộ còn muốn nhanh hơn một chút, cậu nhìn thân thể đơn bạc như vậy cư nhiên sức lực không hề nhỏ, chạy lên 10 tầng, ngảy cả tiếng thở dốc đều không có, cước bộ nhẹ nhàng giống như mèo. Thân thể dựa sát vách tường, thời điểm từ cầu thang đi lên, vừa lúc nghe thấy Thịnh Diêu nói câu ‘Cần hay không tôi đến gần một chút cho cậu bắn.”



Khương Hồ liếc mắt liền thấy trong tay Tống trợ lý là một cây súng, cậu dừng lại, chậm rão đưa tay vào trong túi áo kháo, lấy ra khẩu súng lục An Tiệp lén đưa cho cậu.



Tốc độ rút súng của cậu rất chậm, không giống Thẩm Dạ Hi quả quyết như vậy, tựa hồ do dự cái gì, chính là ánh mắt không nhìn đến phía sau lưng Tống trợ lý, giơ súng ngắm ngay ống nước chữa cháy, cực ổn, tựa như đó là một phần thân thể của cậu.



Sau đó súng của cậu nhắm ngay trái tim Tống trợ lý, trong súng chỉ còn một viên đạn, nhưng này đối với Khương Hồ mà nói, chỉ cần người này là đủ rồi, trừ phi đối phương có hai người —



Thẩm Dạ Hi hỏi qua cậu, trong ảo tưởng người có chứng vọng tưởng, đem Thịnh Diêu trở thành cái gì?



Khương Hồ trả lời bằng một câu hỏi, nếu hắn đối với người trong kịch bản có cảm tỉnh, như vậy đối với đạo diện kéo đến một ‘kẻ giả mạo’, hẳn là có rất nhiều bất mãn?



Mà tình cảnh hiện tại, quả thực giống như lời cậu đoán, ngón tay Khương Hồ cong lên, chế trụ cò súng, chỉ cần……



Nhưng mà trong chớp mắt, cậu phát hiện thân thể Tống trợ lý run rẩy nho nhỏ, người này khó có thể nắm chặt súng, cánh tay cố ý dựa vào trên tường, dưới chân còn có một cây gậy thật lớn, tay Khương Hồ nhanh chóng buông ta, cậu do dự một lát, lại lấy tốc độ thật chậm thu súng lại, nhẹ chân, đi qua.



Tống trợ lý bị tiếng động làm cho sợ hãi, mạnh mẽ xoay người lại, họng súng ngắm ngay cậu: “Anh, anh là ai? không cần lại đây!”



Khương Hồ hai tay hơi hơi giơ lên, ánh mắt nhìn về Thịnh Diêu phía sau: “Kỉ Cảnh, anh không cùng cậu ta giới thiệu tôi là ai sao?”



Qủa nhiên Tống trợ lý tựa hồ do dự một chút, quay đầu nhìn qua Thịnh Diêu, họng súng hướng Khương Hồ hơi hơi hạ xuống, lúc này cửa thang máy mở ra, Thẩm Dạ Hi từ bên trong đi tới, phản ứng đầu tiên của anh là đưa tay chạm đến bên hông của mỉnh, lại thấy biểu tình Khương Hồ cùng Thịnh Diêu liền buông tay xuống.



Thịnh Diêu hiểu ý, lập tực tiếp nhận đề tài, y không giải thích Khương Hồ là ai, cũng chưa nói đến chuyện gì khác, chính là sắc mặt tối xuống, trầm giọng hỏi: “Như thế nào? Kế hoạch có biến?”



“Không quá thuận lợi.” Khương Hồ buông tay, trực tiếp đi qua, cùng Tống trợ lý nhìn thoáng qua, liếc cũng không thèm liếc, như là xem nhẹ sinh vật cấp thấp này, ba người khác trong lòng đồng thời chảy mồ hôi lạnh, Thẩm Dạ Hi cảm thấy tim mình đập đến độ mau chóng đem thân thể cách khỏi mặt đất. Ngữ khí Khương Hồ truyền đến một chút lực không giống bình thường, mang theo hơi thở dồn dập, “Anh tốt nhất nên nhanh rời khỏi nơi này, bọn họ hình như đã biết nơi anh ở.”



“Xe của tôi ở ngay dưới lầu, cậu thu dọn một chút, mau chóng theo tôi đi.” Thẩm Dạ Hi cũng đến, đối Thịnh Diêu nói, khóe mắt lại không hề rời khỏi Tống trợ  lý nguy hiểm.



Cổ quái chính là, Thịnh Diêu rõ ràng nói cho Tống trợ lý, Thư Cửu không có vần đề, hắn hoàn toàn không đi, ngược lại cùng Khương Hồ nói bậy vài câu cũng không biết là nói chuyện gì, lại làm cho Tống trợ lý dễ dàng hạ vũ khí.




“Hắn cho ta xem qua kịch bản chính mình viết.” Lý Kì Chí nhắm mắt lại, nắm chặt mi tâm của mình, “Chính là cậu có biết…..có một số việc, không phải vì cậu có tài hoa là có thể làm, một cái kịch bản tốt, không nhất định phải từ ý tưởng thâm sâu, nhiều triết lý, mà là phải hấp dẫn người xem, nếu có thể ra phòng vé, tôi nghĩ nếu hắn không rõ điểm ấy, vĩnh viễn cũng không trở thành biên kịch chân chính………”



Hắn không nghĩ đến tâm huyết chính mình cùng với vui mừng tràn đầy trong lòng, chờ đợi đạo diễn tán thành, đối phương lại nhẹ nhàng phủ định hết thảy ý tưởng của hắn. Tựa như đang trong giấc mộng, bị người dùng nước xối lên đầu.



“Vậy Trương Tân đâu?” Khương Hồ hỏi.



“Hắn là bạn gìa của tôi.” Lý Kì Chí nói, “Vợ hắn năm xưa chạy theo người đàn ông khác, chỉ còn lại mình hắn nuôi nấng đứa con gái, chính là cô gái năm kia bị tại nạn giao thông, sống như người thực vật, bây giờ còn nằm trong bệnh viện. Từ đó về sau, tôi liền cảm thấy được hắn viết cái gì cũng thay đổi phong cách.”



Mọi người ở đây đều biết hắn đang ám chỉ cái gì, Lý Kì Chí lại thờ dài, hắn cảm thấy được chính mình từ lúc quay bộ phim này, tần suất thở dài nhiều hơn bình thường: “Tôi  tin tưởng hắn bị đả kích, tính tình thay đổi. bởi vì sau khi con gái gặp chuyện không may, thần kinh có đôi khi không được ổn định, ban đem luôn ngủ không được, còn uống qua thuốc ngủ, may mắn được phát hiện sớm……”



“Cho nên hắn mới đi khoa tâm thần, phải uống thuốc khám bệnh sao?” Khương Hồ hỏi.



Lý Kì Chí gật gật đầu: “Tốc độ ra tác phẩm của hắn, phong cách cùng cảm giác, thậm chí lời đồn này…….kỳ thật tôi đã sớm hoài nghi, chính là…….””



Ngại với nhân tình, ngại với cảm tình, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể hỏi ra bằng miệng.



“Tôi hoài nghi hắn có mấy người viết hộ, chính là tôi lại không biết, trong đó còn có trợ lý của tôi.”



Tống trợ lý tài hoa, cùng Trương Tân nhiều năm qua đối thị trường nắm chắc……đây chính là một nhóm vô cùng hợp, nhưng mà điều kiện tiên quyết không nên là, có một người trẻ tuổi bị người khác mai một, dùng linh hồn làm vặn vẹo nhân vật, thay đổi hoàn toàn một câu chuyện cũ đầy tâm huyết.



Đối với Tống trợ lý mà nói, bọn họ mỗi người đều là kẻ lừa đảo.



Chính là người hắn âm thầm yêu say đắm tặng ly cà phê, cũng lấy thói quen trên danh nghĩa Trương Tân.



Bầu trời trong thành phố đêm nay dưới ngọn đèn dầu, ảm đạm thất sắc, có bao nhiêu nhân tài ở phía sau bóng tối, an tâm mà nằm ở trên giường, một đêm không mơ mà có một giấc ngủ ngon chứ?



Đúng rồi, Dương Mạn nói: “Tống trợ lý từng dùng qua bút danh Hắc Lam, tên thật của hắn chính là Tống Hiểu Phong.”



Hắn cũng là người có tên a.