Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 57 : Vụ án thứ 7 – hoa song

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Ánh mắt Khương Hồ chớp chớp nhìn chằm chằm máy tính, Thẩm Dạ Hi ngồi ở bên cạnh, ngay lúc đầu còn có thể nhìn, về sau lại choáng váng đến trướng não, cái nhật ký đó không biết là Diêu Giảo viết, hay là người hiềm nghi viết thật sự rất trừu tượng, một ngày rồi một ngày, để cho người ra hoàn toàn không nhìn ra có cái gì liên quan.



“Đây là trò chơi gì?” Thẩm Dạ Hi cảm thấy mình không thể theo kịp suy nghĩ của Khương Hồ, có chút đả kích nói, “Em….em có thể thông qua cái này biết ai là người viết?”



Khương Hồ gật gật đầu, ánh mắt không rời màn hình, thuận miệng nói: “Mặc kệ là ai, tuyệt đối không phải Diêu Giảo.”



Thẩm Dạ Hi tò mò: “Làm sao em biết?”



Khương Hồ dừng một chút, giống như là đang tìm từ, “Người viết nhật ký là một người có chướng ngại nhân cách bị tự kỷ điển hình, ở ngoài mặt xem ra, hắn vẫn rất mê mang, không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng mà — ví dụ cho anh xem, ‘Tôi đối với việc mình sinh ra trên thế giới này cảm thấy thật khó hiểu, ai có thể hiểu được tôi chứ’, còn có ‘bọn họ có lỗi với tôi, tôi nghĩ thật lâu, hay là quên đi, tôi cùng bọn họ vốn không giống nhau’.”



“Này nói lên cái gì?” Thẩm Dạ Hi chớp chớp mắt nhìn qua, kỳ thật lấy sự nhạy cảm cùng thông minh của anh, trong lòng đã hiểu được, nhưng nhịn không được chọc cậu nói thêm mấy câu.



“Cùng lúc với sự đắc chí của hắn, mỗi câu đều như ẩn ẩn hiện hiện có ý nghĩa, như là hắn mới là người bị hại, mà đem tất cả sai lầm đổ ở trên đầu người khác, về phương diện khác….” Nửa câu sau Khương Hồ nghẹn trong cổ họng, Thẩm Dạ Hi không biết là cố tình hay vô ý dựa gần, cằm như có như không đặt trên vai cậu, hô hấp gần bên tai, lưng Khương Hồ đột nhiên cứng ngắt.



“Về phương diện nào mà em lại có thể xác định người viết không phải Diêu Giảo?” Thẩm Dạ Hi giả bộ không có gì, vô tội hỏi.



“……” Khương Hồ cứng đờ. Tóc trên cổ cậu bị hơi thở Khương Hồ thổi trúng mà nhẹ nhàng lay nhẹ, chạm nhẹ vào làn da, ngưa ngứa như có như không, làm cho cậu nổi hết da gà.



“Ân?” Thẩm Dạ Hi nói mấy lần, bị đối phương không biết cố ý hay vô tình trả lại, khó chịu không phải hai ba ngày, đột nhiên có cơ hội, nếu không lợi dụng triệt để, quả thực là có lỗi với ông trời mà.



Tiểu tử Khương Hồ này thật là quanh co không nương tay, nói về đấu tâm nhãn, Thẩm Dạ Hi chỉ có thể mặc cảm, chỉ hận chính mình trời sinh thiếu cái đó, mệnh khổ cũng không thể oán trách người khác, bất quá may mắn thượng đế là công bằng, Khương Hồ có điểm mạnh cũng có điểm yếu.
Khương Hồ dùng tay ấn ấn thái dương mình, biểu tình trên mặt biến hóa không ngừng, rốt cục ngừng lại, bật cười.



Không khí xấu hổ lại bị tiếng cười xóa tan: “Vừa rồi em….” Khương Hồ mới nói ba chữ, liền bị tay Thẩm Dạ Hi lắc lắc bảo ngừng: “Không có việc gì, em nói tiếp đi, người bị chướng ngại nhân cách tự kỷ cùng Diêu Giảo.”



Khương Hồ nhìn anh một cái, tựa như hiểu được cái gì, chuyển mắt, một lần nữa ngồi lên ghế: “Diêu Giảo luôn mang tâm tính cực đoan lại mâu thuẫn, hắn luôn mong bảo trì điệu thấp, sống cuộc sống bình thường, lại bị tâm lý phản nghịch mà đấu tranh, liều mạng cãi lại bản tính của mình. Hắn để ý cái nhìn của người khác, để y kháng cự của người nhà, vì thế mà buồn rầu, đã có bệnh trạng của người bị tinh thần phân liệt. Mà người bị chướng ngại nhân cách tự kỷ, vừa rồi có nói, rất coi trọng bản thân, cùng người khác không giống, đối với bọn họ mà nói, luôn luôn kiêu ngạo, bọn họ tin tưởng mình là độc nhất vô nhị, chỉ có số ít người có thể lý giải chính mình. Tựa như người đang viết nhật ký, còn như Narcissus bên bờ sông – là luôn trầm mê với chính minh.”



“Vậy hắn viết nhiều thứ vô nghĩa, đau thương như vậy, lại là vì cái gì?”



“Em chỉ có thể nói, hắn dùng những thứ này để liên lạc với người khác. Hắn hoàn toàn sống trong thế giới của chính mình, không thể chân chính lý giải người khác, cảm xúc này nọ, hắn hoàn toàn cho rằng mình là cao quý, không ai hiểu hắn….”



“Thần tiên thánh nhân hẳn luôn cô độc?” Từ ngữ Thẩm đội trưởng thật sự phong phú.



Khương Hồ gật đầu, Thẩm Dạ Hi nghĩ nghĩ, hỏi cậu: “Nếu chúng ta giả thiết, hắn thông qua hình thức này hấp dẫn con mồi của mình, hắn dùng từ Hoa Song làm mật mã, như vậy đối với hắn mà nói, quán bar này nhất định có ý nghĩa đặc thù, hoặc là quán bar này trong mắt hắn, chính là một phần của hắn.”



Phạm vi người bị tình nghi nhỏ lại, Thẩm Dạ Hi như nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại ra, đem chuyện vừa đoán nói cho Thịnh Diêu, để bọn họ ngày mai vừa tiếp tục chú ý nhật ký, vừa chú ý khách nhân thường xuyên ra vào Hoa Song…..cùng người kinh doanh.



Khương Hồ yên lặng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn những từ ngữ chau chuốt hoa lệ, với cậu mà nói đây là đoạn nhật ký có chút khó đọc, một bàn tay để dưới bàn lặng lẽ nắm lại, ánh mắt đảo qua đảo lại, nhìn rồi lại nhìn, khó mà nói thành lời.



Thẩm Dạ Hi sau khi nói điện thoại xong thì đi đến, đưa tay khoát lên vai cậu, nhẹ giọng nói: “Anh nói này, ngày mai hãy coi, nên nghỉ ngơi thôi?”