Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 61 : Vụ án thứ 7 – hoa song
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Cũng vừa khéo, lúc Thịnh Diêu gọi Khương Hồ thì cũng là lúc Khương Hồ đang gọi cho Thịnh Diêu, kết quả cả hai đường dây đều bận.
Biết bọn họ đều đang bận, Khương Hồ liền buông điện thoại, cùng Thẩm Dạ Hi và mọi người tìm thêm hồ sơ hộ tịch về họ Mạnh.
Đông Thanh là một nơi khá truyền thống, lúc đầu chỉ là cái thôn, mấy năm gần đây mới có khách du lịch đến, dần dần người ngoài nghe tin, dòng họ trong trấn thông thường là lâu năm, ngoài ra còn có một số người ngoài trấn sau đó dọn vào đây ở. Ông lão giữ hộ tích nói, người họ Mạnh trong trấn rất ít, bọn họ tìm kiếm nửa ngày cũng chỉ kiếm được ba nhà.
Lúc này điện thoại Thịnh Diêu rốt cục gọi được.
Thịnh Diêu vừa bắt điện thoại đã nói: “Tiểu Khương, có một người, cậu nên chú ý một chút.”
Khương Hồ hỏi: “Mạnh Thanh Tử?”
“Đúng….Ách?” Thịnh Diêu lắp bắp kinh hãi, “Cậu làm sao biết?
Kương Hồ nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong đầu, hỏi lại: “Anh đột nhiên chú ý đến người này, có phải hắn đã đến cục không?”
Thịnh Diêu câm nín một lúc lâu: “Kháo, Khương Hồ, cậu là thần à?”
“Không khó đoán, tên hỗn đản tự cho là thông minh kia từ ngày đầu tiên đi Hoa Song đã có ý đồ quấy nhiễu chúng ta điều tra.” Những lời này của Khương Hồ nói rất rôi chảy, “Anh nói với hắn cái gì?”
Thịnh Diêu cười: “Tôi có thể nói với hắn cái gì, tội phạm đại diện cho một nhóm người đến hỏi tôi, tôi còn có thể nói với hắn cái gì? Đã có người để chú ý, tôi tra xét bối cảnh hắn một chút, cậu đoán xem có chuyện gì?”
“Đến từ trấn Đông Thanh mười năm trước.” Khương Hồ nói.
“Tiểu tử cậu thật đáng ghét, một chút việc cũng không cho tôi nói.” Thịnh Diêu cười nói, “Đúng, hắn đổi tên, trước kia gọi là Mạnh Tiểu Trụ.”
Thì ra nhiều năm như vậy, hắn luôn giết cha mình, một lần lại một lần, Khương Hồ ngửa đầu nhìn hoa trong sân, cảm thấy nơi này thật lạnh.
Thương tổn cùng bị thương tổn, lại bế tắc chạm phải bế tắc.
Khương Hồ cùng Thẩm Dạ Hi ở lại đến hôm sau mới rời khỏi trấn Đông Thanh, vụ án này rốt cục đóng lại. Vài ngày sau, chị của Diêu Giảo về nước giúp mẹ hắn đến nhận thi thể Diêu Giảo, An Di Ninh đột nhiên cảm thấy mẹ của Diêu Giảo chỉ trong ngắn ngủi vài ngày đã giống như già đi mười tuổi, ngay cả thắt lưng cũng thẳng không được. Tô Quân Tử kỳ quái hỏi: “Hắn nếu đem Diêu Giảo chôn trong sân nhà mình, chắc là sẽ không bị người phát hiện, vì cái gì chứ?”
“Bởi vì….giết người đã không thể thỏa mãn được hắn.” Khương Hồ nói – người bị giết ngày càng nhiều, nhưng mà dần dần hắn phát hiện, giết người giống cha mình và giống mình cũng không thể thỏa mãn mình, lỗ hổng trong lòng hắn vốn đã vặn vẹo từ khi còn bé, sau đó bắt đầu dồn vào thi thể, người đầu tiên chết trong tay hắn làm cho hắn hưng phấn vô cùng, giống như có được năng lượng sống thật lớn.
Dần dần, hắn yêu loại cảm giác này, lại lần nữa, tìm người xuống tay, không ai biết, hắn trừ bỏ bí mật làm việc ở ngoài, còn có thủ đoạn khác, hắn chìm trong nghệ thuật giết người mà không thể tự kiềm chế. Nhưng mà hắn phát hiện điều đó đã không thể thỏa mãn hắn, thi thể bị chôn dưới đất, tất cả bọn họ đều có một dạng, không có gì mới mẻ, vì thế hắn quyết định chơi một trò kích thích.
Đem thi thể Diêu Giảo, triển lãm vào ban ngày.
Điều này làm cho hắn cảm thấy như có sức mạnh — giống như vị vua có quyền sinh sát trong tay, tùy lúc có thể lấy đi mạng sống người khác. Cái này rất kích thích đi, hắn thậm chí không thể khống chế chính mình, đến cục cảnh sát dò hỏi để cười nhạo người ta.
Lời nguyền của Narcissus, rốt cục thành hiện thực
Gia đình hạnh phúc trên thế giới này phần lớn đều giống nhau, còn gia đình bất hạnh lại có rất nhiều dạng bất hạnh. Quan hệ máu mủ, đến tột cục là tại sao lại trở thành như vậy chứ?
Không ai có được câu trả lời.
Trên thế giới này không thiếu bi kịch, chuyện Oedipus của Nga và vân vân cũng là một loại bi kịch…
Sau khi đi công tác nhiều ngày trở về, Khương Hồ vừa về nhà liền chạy vào nhà tắm, lúc đi ra lại thấy Thẩm Dạ hi đang ngồi trên ghế sa lon chờ cậu, hai tay để cùng một chỗ, nâng cằm: “Khương Hồ, chúng ta nói chuyện đi?”