Phôi Đạo/ Hoại đạo

Chương 63 : Vụ án thứ 8 – liên minh

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Sáng ngày hôm sau, Khương Hồ vừa mặc áo khoác vừa đi đến cửa, Thẩm Dạ Hi ở đằng sau cậu, ánh mắt đảo qua thắt lưng của cậu: “Khương Hồ, khẩu súng em nói…”



Khương Hồ dừng bước, sau đó xoay người, từ trên người lấy ra một khẩu súng lục bỏ túi, xoay ở trên tay rồi đưa cho Thẩm Dạ Hi. Anh sửng sốt, nghi hoặc nhìn cậu.



Khương Hồ cười cười: “Anh nếu cảm thấy không thích, em sẽ không đem theo.”



Thẩm Dạ Hi nhìn tay cầm súng, hạ mắt, nhìn cái túi để súng ngừng một lát, sau đó để lên tay Khương Hồ: “Em vẫn là cầm đi.”



Khương Hồ chớp chớp mắt: “Thẩm đội trưởng, ở nơi này mang súng chính là trái luật.”



Thẩm Dạ Hi đổi sắc, thấp giọng nói: “Từ giờ trở đi, anh không biết chuyện này, em từ nay về sau cũng không cần nói cho anh biết.”



Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt như xẹt qua một mạt lưu quang, có vài phần hương vị không rõ ràng cho lắm, cậu nhanh chóng đem đạn trong súng tháo ra, xoay người mở ngăn kéo trong phòng khách, sau đó đem mấy thứ này bỏ vào. Thẩm Dạ Hi nói: “Em…”



Khương Hồ nhún nhún vai, áo khoác cậu còn chưa gài hết nút, cứ thế mang theo một cỗ hương vị phóng khoáng, mê hoặc ánh mắt Thẩm Dạ Hi.



“Em cũng không thể ở trước mặt anh làm trò trái pháp luật nha.” Từ ‘trái pháp luật’ này là Khương Hồ học được trong lúc học về Đảng, cậu có điểm khoe khoang nói. “Hơn nữa nếu có gì nguy hiểm, không phải là còn có các anh sao?”



Thẩm Dạ Hi im lặng, cho đến khi Khương Hồ đi qua bên người anh mà mở cửa, Thẩm Dạ Hi mới ôm bờ vai cậu, Khương Hồ quay đầu lại nhìn cậu.



“Anh…” Thẩm Dạ Hị nhếch môi, ngón cái khẩn trương không ngừng bấm các đốt ngón tay trỏ, khuôn mặt người nọ gần trong gang tấc, ngũ quan hỗn huyết tinh xảo không nói nên lời, “Anh có thể hôn nhẹ em không?” (Chi: Còn phải hỏi nữa hả?!!! LÀM ĐÊ~~~~)



Khương Hồ thấy cánh tay khoác lên người mình của Thẩm Dạ Hi có chút run rẩy, vì thế cậu không lên tiếng, chỉ nhìn người nọ, Thẩm Dạ Hi càng khẩn trương. Đột nhiên, Khương Hồ cười khẽ một tiếng, dùng tay nâng cằm Thẩm Dạ Hi lên, đi qua hôn nhẹ lên môi Thẩm Dạ Hi, cảm giác giống như là tình thánh, đáng tiếc lại mang theo chút ngây ngô, tiết lộ thực ra cậu vẫn còn non lắm.



Không đợi cậu rời đi, Thẩm Dạ Hi ôm lấy bờ vai cậu, đem cậu một lần nữa kéo vào người mình, nhẹ nhàng hôn môi cậu, ôn nhu lại cẩn thận. Khương Hồ có chút không biết làm sao, một tay cậu còn đặt trên cằm Thẩm Dạ Hi, bị đối phương cầm đặt ở trên ngực, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt.
“Mẫn Ngôn.” Địch Hải Đông nói, vươn tay, Địch Hành Viễn lập tức đưa một túi hồ sơ qua.



Tâm Trịnh Tử Tề nhảy lên, hiển nhiên cái tên ‘Mẫn Ngôn’ này chính là nhân vật làm cho tổ chống tội phạm rối rắm. “Trịnh cảnh quan hẳn là biết đến.” Địch Hải Đông cười cười, đem túi hồ sơ đưa cho Mạc Thông, ông nhận lấy rồi nhìn sơ qua, lại đưa cho người bên cạnh, “Chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, Mẫn Ngôn là cái gì, trong lòng ông và tôi đều biết, tôi cũng già rồi, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, nhưng lại có người không cho tôi sống yên a, nhìn anh em chúng tôi bên này xem, yên ổn không đến một phút. Đương nhiên, một phút cũng không thể làm gì, việc buôn bán thì mọi người đều cùng có lợi, nhưng mà cái tên Mẫn Ngôn này thực là tham lam quá, buôn lậu súng ống đạn dược thuốc phiện hắn đều đụng vào, này là phá hủy quy củ.”



Nếu nói muốn trừ tận gốc hắc đạo, mọi người đang ngồi ở đây đều biết không có khả năng, chỉ có thể ngăn chặn, hắc bạnh lưỡng đạo đều có vài phần mặt mũi, nếu hai bên có thể nể mặt nhau thì cũng có thể sống an ổn.



“Lão Địch, ngài nói quy củ này nọ cũng không phải chuyện chúng tôi quản.” Thẩm Dạ Hi trả lời.



Địch Hải Đông nở nụ cười: “Đương nhiên, tôi muốn nói không phải chuyện này, mà là cái này.” Ông từ trong người lấy ra một thiệp mời, Địch Hành Viễn giúp ông mở ra, để lên giữa bàn.



“Đây là?” Trịnh Tư Tề hỏi.



“Đây là thứ Mẫn Ngôn đưa cho mỗi gia đình có thế lực, cậu nói đây là có ý gì?” Địch Hải Đông cười như có như không hỏi lại hắn, “Mặt khác, Trịnh cảnh quan, tôi không biết người của cậu là làm cái gì, có người nói cho tôi biết, một nửa người trơ mắt nhìn giao dịch ở chợ đêm thì sau lưng đều có bóng dáng Mẫn Ngôn, hơn nữa thời gian trước không biết làm thế nào mà liên hệ được với trùm ma túy Đông Nam Á Mark, gần nhất có thể xảy ra chuyện.”



Trịnh Tư Tề sửng sốt: “Ông nói cái gì?”



“Tư Tề.” Mạc Thông nhẹ nhàng cắt ngang hắn, cảnh cáo nhìn hắn một cái, liếc mắt nhìn Địch Hải Đông, “Lão Địch, Mẫn Ngôn đối với bọn tôi mà nói chính là một cái gai, còn đối với ông mà nói chỉ là một tên hậu bối, không là cái gì đi? Ông thích thì cứ thu thập không phải được rồi sao, làm gì mà phải tìm đến cảnh sát?”



Địch Hải Đông cúi đầu nhìn về phía Mạc Thông, giống như ông có thể nhìn thấy vậy.



Mạc Thông cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, bị tôi nói trúng? Lão Địch, ông không phải….không phải là bị người ta nắm nhược điểm rồi đi, muốn dọn dẹp mà còn e ngại à?”



Không khí lập tức trở nên khẩn trương, sau một lúc lâu, Địch Hải Đông mới thở dại, như tự giễu mà cười lên, không khi cương cứng nhất thời hạ xuống, chỉ nghe ông nói: “Ẩm Hồ rốt cục vẫn Ẩm hồ, cái gì cũng không thể gạt được hắn (Ẩm Hồ = An Tiệp). Chuyện Mẫn Ngôn với tôi ông trong lòng đều rõ ràng, tôi mặc kệ trước kia từng làm gì, hiện tại đã thoái ẩn, chỉ cần một ngày tôi còn sống, nhà của Địch gia còn đó, người khác muốn làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ, nhưng nếu Địch gia ngã xuống….”