Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 74 : Vụ án thứ 8 – liên minh
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Nút áo sơ mi của An Di Ninh bị cởi vài nút, bên ngoài chợt vang lên tiếng súng làm cho tay người nọ không tự giác dừng lại, hắn cảnh giác quay đầu lại: “Tiếng gì thế?”
Mấy người đàn ông nhìn nhau.
An Di Ninh không còn mang theo vẻ mặt tuyệt vọng như lúc nãy.
Cửa bị người bên ngoài đá văng, ngoài trời cũng đã tối, không biết ánh sáng ở nơi nào chiếu đến cánh cửa, tâm lý đề phòng của An Di Ninh tới lúc nhìn thấy người đến là ai liền lập tức hỏng mất.
An Tiệp liếc mắt nhìn mấy người bên trong, trên mặt căng chặt nhát máy xẹt qua một tia tàn nhẫn, tay ông vẫn không dừng, trong khoảng cách ngắn ngủi, như là không cần ngắm, đưa tay lên liền bắn súng, thanh âm la hét từ trong phòng nhỏ vang lên, mấy người đàn ông cơ hồ là cùng ngồi xuống, chân trái của mỗi người đều bị thương.
Khủng bố nhất là, có người thấy rõ ràng, vị trí trúng đạn thế nhưng đều giống nhau!
Ngoài cửa còn có người muốn phản kháng, không biết tại sao, sau khi nhìn thấy người đàn ông này bắn súng liền lạnh cả người.
Địch Hành Viễn không kịp chú ý An Tiệp bắn ai, bắn làm sao, cũng không nhìn người đang la hét trên mắt đấy, không nói lời nào bước về phía An Di Ninh.
An Tiệp dừng một chút, bước sang bên cạnh, để cho Địch Hành Viễn đi trước.
Địch Hành Viễn cởi áo khoác mình xuống che trên người An Di Ninh, ôm cô lên.
Tầm mắt An Di Ninh mơ hồ không rõ, cô cũng không phát ra âm thanh, nhưng nước mắt dần dần rơi xuống, ánh mắt có chút tan rã. Địch Hành Viễn sợ đến mức không nhẹ, ôm bả vai cô, nhẹ nhàng kéo khuôn mặt cô đối diện với mình, thanh âm cũng dịu dàng hẳn đi, giống như là lo chỉ cần lớn tiếng đều làm cô sợ: “Làm sao vậy? Có bị thương không…Có ai khi dễ em không?”
An Di Ninh vẫn là không hé răng, lui ở trong lòng hắn khóc.
Cô gái này bình thường hung dữ, lúc tâm tình không tốt bắt hết người này đến người khác, khi mở miệng đều khiến người ta tức muốn chết, không có việc xấu nào không làm, như con báo nhỏ vui vẻ, Địch Hành Viễn tới giờ chưa bao giờ thấy cô có bộ dáng nhu nhược đáng thương như vậy, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy tên dưới đất.
An Tiệp trầm mặc một hồi, đi đến bên cạnh người đầu hình xăm, từ trên cao nhìn xuống, người nọ vốn ngang ngược nói năng bậy bạ, giờ đột nhiên có cảm giác mất mát, yếu hầu nhúc nhích, phát không ra âm thanh.
An Tiệp vươn chân, đá hắn, thản nhiên hỏi: “Mi dùng tay nào đụng nó?”
Người nọ ực một tiếng nuốt nước miếng, dưới ánh mắt của An Tiệp nhìn không được run rẩy.
Biểu tình Kha Như Hối giống như là gặp lại người bạn đã lâu không thấy, nếu trên tay Khương Hồ không có súng, hoặc súng này không chỉa vào y, y chắc chắn sẽ ôm người trẻ tuổi này.
“Bị cậu bắt được rồi.” Kha Như Hối khoái trá nói, “Đã lâu không gặp, cậu so với trước đây gầy hơn, công việc vất vả lắm sao?”
“Với dục vọng thích khống chế của ông, sau khi an bài mọi thử, xem không xong sẽ không đi, tôi biết ông chắc chắn ở xung quanh đây.” Khương Hồ nói, hơi hơi cúi đầu, làm cho gió thổi đi mái tóc, lộ ra cái trán trơn bóng, “Nơi cao nhất gần đây là nơi này, tầm nhìn có thể thấy rõ nhà hàng điểm tâm đang xảy ra chuyện gì. Ông còn để máy nghe lén trên người Di Ninh đúng không?”
“Cậu hiểu tôi như tôi hiểu cậu vậy.” Kha Như Hối cười nói.
“Ông cố ý tiếp cận Mẫn Ngôn, cố ý giúp hắn tạo ra vở hài kịch này.”
“Tôi tin lấy năng lực của cậu sẽ đến trước Mẫn Ngôn.” Kha Như Hối nói.
“Sau đó ông cho người thích hợp đưa tin cho hắn, lại chọc giận hắn…”
“J, không có chứng cứ, không cần…”
“Tôi hiện tại cho ông hai lựa chọn,” Khương Hồ ngữ khí bức người nói, từ trong túi quần lấy ra cái còng tay, “Hoặc là chính ông tự còng mình, theo tôi đi, hoặc là…”
Cậu nhẹ nhàng lên giọng, chỉ về bên cạnh: “Ông từ đây nhảy xuống.”
“J a…”
“Nhanh lên, tôi không muốn nghe ông nhiều lời vô nghĩa, hay là nhảy xuống đi?”
Kha Như Hối cười lắc đầu, cúi thắt lưng, nhặt lên còng tay trên đất, thưởng thức nhìn: “Cậu sợ tôi?”
Khương Hồ nhẹ nhàng mở miệng, rồi lại im lặng.
“Cậu sợ tôi nói ra điều cậu không muốn nghe?” Kha Như Hối lại càng vui vẻ, trong ánh mắt mang theo hưng phấn như thợ săn nhìn trúng con mồi, “Cậu sợ tôi nói ra bí mật trong lòng cậu, tựa như cậu làm cho Mẫn Ngôn hỗn loạn? Như thế nào, thời gian dài không gặp, ngay cả cậu cũng trở nên yếu ớt?”