Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 89 : Vụ án thứ 10 – thẩm phán
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Lý Cảnh Vinh theo bản năng giãy dụa, lại nghe Thẩm Dạ Hi cười lạnh một tiếng: “Lại nhúc nhích thì đánh anh thành cái mền, đừng tưởng lão tử không dám – lưu manh đánh mới ngoan.”
Dương Mạn lấy ra còng tay, cúi người còng tay Lý Cảnh Vinh, cố ý dùng sức nhéo cổ tay hắn: “Anh nha ngay cả cầm thú cũng không bằng, lão nương tối nay nếu không đánh anh thành cái mền thì trở về ngủ không yên mấy ngày.”
Thẩm Dạ Hi đưa tay bắt lấy Lý Cảnh Vinh, lấy điện thoại của hắn, mở ra tin nhắn, cười hắc hắc: “Lý đội trưởng có thể gọi người kia ra nha? Vừa lúc có người của chúng ta mai phục ở đây, tối nay liền có thể bắt đôi vụng trộm này.”
Mọi người đã bắt được người muốn bắt, đều trầm tĩnh lại, An Di Ninh quét mắt nhìn Khương Hồ một cái: “Thẩm đội trưởng đừng nói bậy, bắt đôi vụng trộm là ý gì, đừng làm người ta hiểu lầm.”
“Đem người này mang đi.” Thẩm Dạ Hi kéo Lý Cảnh Vinh từ trên giường lên, ném cho mấy vị cảnh sát chờ sẵn bên ngoài, quay đầu nháy mắt với cô, “Không sao, Khương Hồ hiểu được, tôi đêm qua vừa dạy.”
“Nga~~~~” Đây là mọi người hiểu chuyện hàm xúc.
“?” Đây là nhóm Phùng Kỷ vây xem không rõ chân tướng.
“Đồng nghiệp đáng yêu, cậu khi nào thì biết nội gián chính là Lý Cảnh Vinh chứ?” Dương Mạn cất súng lại về bên hông, ôm lấy vai Khương Hồ.
“Ân…” Khương Hồ nghiêng đầu, thấy Mạnh Gia Nghĩa nhìn về hướng Dương Mạn, theo bản năng né sang một bên, “Chị Dương, chị đừng chọc Mạnh đội trưởng.”
Dương Mạn lấy khóe mắt dài nhỏ liếc nhìn Mạnh Gia Nghĩa.
Tuy rằng vừa mới bắt được hung thủ, trong lòng mọi người ở đây đều buông lỏng, Mạnh Gia Nghĩa cũng không được thoải mái như vậy, lại vẫn nhịn không được, đè ép nửa ngày, không nhịn được, lải nhải: “Tiểu Dương, tôi biết cô giận tôi nói cô, nhưng cô cũng là một cảnh sát nữ, này, này… Này không thích hợp a!”
Mọi người nhịn không được vui vẻ, Thẩm Dạ Hi trắng mắt liền nhìn Dương Mạn: “Người nói phê bình phải biết khiêm tốn nhận, Dương Mạn, cô còn đối với bảo bối nhi của chúng ta động tay động chân, tôi sẽ không tha.”
Mạnh Gia Nghĩa lại một lần nữa bị anh nắm bắt, biết điều im lặng.
Khương Hồ không ngủ thật, bị cậu đụng một cái liền tỉnh: “Làm sao vậy?”
“Có một phòng nói chuyện, bọn họ đều từng dùng qua.” Thịnh Diêu gõ bàn phím, trên màn hình hiện lên một khung, “Ân, muốn mật mã, là….”
“thejudgement.” Khương Hồ nói.
Thịnh Diêu đánh: “Không đúng.”
Khương Hồ nhíu mày: “virus.”
Thịnh Diêu lắc đầu.
Khương Hồ tháo kính xuống, dùng sức xoa đôi mắt khô khốc của mình, trầm mặc một hồi: “Thử thetruth xem.”
Thành công vào – Thịnh Diêu quay đầu nhìn cậu.
“Nhìn cái gì?” Khương Hồ đeo kính lên, chớp chớp mắt.
“Mật mã tài khoản của Thẩm Dạ Hi cậu có biết không?”
Khương Hồ cười.
Động tĩnh bên này làm Mạnh Gia Nghĩa và An Di Ninh cũng bị hấp dẫn, bốn người nhìn vào màn hình, một lát sau, đều hít một ngụm khí lạnh…