Phôi Học Sinh Dữ Phong Kỷ Ủy Viên

Chương 2 : Đánh không lại thì đẩy ngã

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Edit: An Ju



Chu Phòng Tôn coi như không nhìn thấy tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại bị cản đường: “…”



“…”



Nhìn nam sinh mặt mày tuấn tú đang đứng trước mặt mình, cậu nhìn hắn: “Mày gọi tao?!”



“Đương nhiên là gọi cậu rồi, ở đây bây giờ chỉ có hai người chúng ta.” Rõ ràng nhìn bề ngoài nhu nhược, nhưng lại giống hệt như một khối băng. Cậu không ưa nhất một số người, đều là những người mang khí tức giống như loại người trước mặt này. Luôn thể hiện một vẻ lãnh ngạo, nhìn những người khác như nhìn những con sâu con kiến, những người có lòng tự tôn quá cao quả nhiên đều đáng ghét y hệt như những người trong lớp.



Cậu đẩy tay của Tôn Tượng đang chắn trước người, đổi cách nói chuyện khác kèm theo chút lưu manh: “Sao phải căng thẳng như thế, tao nợ tiền mày à?!”



“Không nợ…”



“Vậy mày cản tao làm cái gì? Bây giờ trời đã tối rồi, tao về nhà cũng không được à?!”



“Không phải…”



“Mày muốn ăn đòn phải không?!” Chu Phòng Tôn hiện đã không còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp với cái tên mặt tê liệt này nữa, cậu cứ có cảm giác là tên này đang kiếm chuyện.



“Không phải…”
Hắn chỉ muốn phát tiết bất mãn một chút thôi, không nghĩ tới người này khi đánh nhau lại đanh đá như vậy.



“Tao thắng…” Chu Phòng Tôn kéo lỏng cà vạt của mình, nhặt cặp sách và áo ở cách đó không xa lên liền nói với cái người sau khi đứng lên xong không nói lời nào nữa rằng: “Tao thắng rồi, nên tao không cần phải tuân theo cái quy định kia của mày.”



Tôn Tượng nhìn Chu Phòng Tôn định chạy mất liền nhất thời lẹ chân lẹ tay chạy vội tới sau lưng cậu, thoáng chốc, đã đè cậu xuống. Hai tay hắn kiềm chặt cái người đang muốn giãy dụa kia, ghé sát vào tai của cậu nhẹ nói: “Cậu phạm một sai lầm là khinh địch, tôi cũng đã phạm phải sai lầm đó. Nhưng, cậu thua rồi, nên cậu nhất định phải nghe theo tôi.”



Trong mũi tràn ngập mùi hỗn tạp thoang thoảng mùi thuốc lá trên người thiếu niên, hắn nghiêng mặt sang bên nhìn chiếc mũi cao thẳng gần trong gang tấc, hướng mắt nhìn thẳng mắt cậu, trong mắt cậu tràn đầy bất mãn và không phục. Hắn che lại mắt của cậu, khẽ cười một tiếng: “Ha, bây giờ trò chơi kết thúc. Ngày mai đúng 5 giờ có mặt, tôi sẽ giám sát cậu, đừng nghĩ đến việc giở trò.”



“Ủy viên kỷ luật Tôn Tượng, đồ khốn kiếp.” Phía sau là một câu chửi lớn tiếng, nhưng không ảnh hưởng gì đến tâm tình bắt đầu biến tốt hơn của Tôn Tượng. Hắn khẽ nhếch mép, hình như gặp được người thú vị rồi. Tôn Tượng về đến nhà, lại biến trở lại vẻ mặt ôn hòa giả tạo. Hắn không thích thể hiện vẻ bất cần ở nhà, cho dù là trước mặt người nhà hắn cũng chọn giấu đi phần khát máu điên cuồng trong mình và sự tự cao chỉ có ở những người trẻ.



Vì về nhà muộn, không tránh được bị hỏi dăm câu, hắn cũng lấp liếm cho qua. Ngày nào chẳng là dặn dò hắn học cho giỏi, cố gắng học.



Học rồi học, mỗi ngày hắn đều rảnh rỗi đến phát hoảng, đang lúc không có tinh thần, lại xuất hiện một con người ngang sức với hắn còn thú vị như Chu Phòng Tôn.



Hắn nằm trên giường, trong đầu vô tình nhớ đến mùi thuốc lá mà hắn ngửi được. Đúng là thơm thật, cai cũng được một thời gian rồi, đã lâu không có nhớ tới cái mùi này.



Hắn đột nhiên có chút chờ mong đến ngày mai, hắn nhất định phải khiến cho cái tên nam sinh không sợ hắn kia bẽ mặt.



Hết chương 2