Phôi Học Sinh Dữ Phong Kỷ Ủy Viên

Chương 4 : Không được chống đối ủy viên kỷ luật

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Edit: An Ju



Chu Phòng Tôn, mày là một tên đáng ghét, Tôn Tượng nghiến răng đi tới chỗ Chu Phòng Tôn. Ngầm dùng lực mạnh đá vào bàn cậu ta, một thanh âm rất lớn vang lên, thế nhưng dường như lại không thể kinh động đến cái người còn đang ở trong mộng.



Tôn Tượng đợi một lúc, nhìn cậu ta vẫn đang ngủ khò khò, trong lồng ngực trào lên từng cơn sóng dữ. Heo luôn như vậy, có thể dùng một cách không cần suy nghĩ gì để mình đạt được hạnh phúc, dù cho là bị làm thịt cũng sẽ không nghĩ đến sự thống khổ khi bị mổ.



Hắn ngừng một chút, dùng bản mặt không một biểu cảm đánh giá cậu. Da cũng được coi là trắng, sống mũi cao thẳng, lông mi vừa dày lại dài…



Lắc đầu một cái, lắc rơi cái ý định tiếp tục quan sát cậu.



Hắn đưa tay, nhấc Chu Phòng Tôn lên, không thèm để ý người chung quanh đang xì xào bàn tán mà tiếp tục đi về phía trước.



Trong giây lát lúc hắn vừa đi qua cửa liền nghe được thanh âm nhỏ nhưng vẫn đang lanh lảnh vang lên: “Này, mày xem, thằng kia nhất định là đã phạm lỗi gì rồi, bị ủy viên kỷ luật bắt được rồi, chắc chắn sẽ không được gặp chuyện tốt đẹp gì đâu.



Lại có một thanh âm tiếp lời: “Thằng đấy nên bị giáo huấn từ lâu rồi, lúc trước tao xin nó nói đáp án cho tao mà nó cũng không cho, đáng đời…”



Không biết có phải là do oán niệm đến từ đại đa số người không mà Tôn Tượng thấy người kia đã bắt đầu tỉnh lại, trong đầu nghĩ ra một ý.



Là một ý hay có thể giúp cho cuộc sống của hắn trở nên ngày càng thú vị hơn.



“Ưm ưm, oa ~”* Chu Phòng Tôn cố sức mở mắt, thấy không phải chỗ mình ngủ trước đó, hơi ngẩn người, “Xuyên không rồi?!” Bốp bốp 2 cái tát lên mặt mình.



*Dạ, cháu nó ngáp nha các bác, các cô, các chú.:v Các bác có ai có suy nghĩ vượt biên như t ko? *nụ cười dần trở nên suy đồi*



Cậu nhìn lại xung quanh vẫn không có gì thay đổi, đành thầm mắng mình nhạt nhẽo.



“…Chu Phòng Tôn.” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, dọa cho cậu càng thêm hoảng sợ.
Nhìn một lúc, cậu chớp chớp đôi mắt có hơi khô, “Vẫn không có mà, nhất định là thằng kia gạt mình.”



Cậu chợt đứng dậy, gương mặt tức giận, giơ chân đá lên thân cây bên cạnh đó. Ai biết cái cây kia lại cứng như vậy, trực tiếp làm cho cậu đau đến ôm chân nhảy loạn trên mặt đất: “Đúng là đầu bị cửa kẹp mà, lại đi tin tưởng cái thằng đấy. Ssss, đau đau đau ~”



“Ha, cậu làm gì vậy?! Luyện xoay tròn tại chỗ à?! Ha ha ha… Đúng là buồn cười…” Tôn Tượng từ cách đó không xa từ từ đi đến, trên mặt có chút chế giễu.



“Tôi nói này, cậu đang chơi một mình, vui một mình à?!”



“Rõ ràng là mày lừa tao! Ở kia làm gì có người vi phạm kỷ luật nào, mày lại còn nói ở đây thường có người trèo tường.” Cậu buông cái chân còn đang đau từng cơn, cắn răng khiếu nại.



“Vốn dĩ có rất nhiều người mà, cả cậu đó, không phải là thường trèo vào trường từ chỗ này à?! Đúng chứ?!” Câu sau chợt đổi giọng, khiến Chu Phòng Tôn có hơi khó chịu.



“…” Cúi đầu không nói gì nữa.



“À, người hay vi phạm kỷ luật mà tôi thường thấy nhất chính là cậu…” Hắn đổi tư thế, lại nói tiếp, “Nếu vạch trần hết những chuyện cậu vi phạm thì đúng là không ít đâu.”



“Mày…”



“Có điều tôi sẽ không nói, có thể giúp cậu giữ bí mật.” Hắn liếc nhìn cậu. “Làm việc cho tốt vào, không thì cậu cứ nghỉ học luôn rồi về nhà ngủ cũng được.”



“Được…” Bị uy hiếp, lại bị uy hiếp. Chu Phòng Tôn nắm chặt tay, cánh tay căng chặt, cậu thật muốn đánh hắn một trận.



Coi như bị lừa trông “cửa” mỗi ngày cũng không có vấn đề gì đi?! Chu Phòng Tôn trên đường về tức giận đến nghiến răng, cậu còn nhớ rõ cái bản mặt lúc rời đi của Tôn Tượng. Thật đúng là làm cho người khác nuốt không trôi cục tức này mà!



Hết chương 4