Phong Ái
Chương 3 :
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
Đêm tối bao trùm trên núi rừng ảm đạm.
Hoắc Phi chiếu theo kế hoạch ẩn nấp trong sơn động tìm được trước đó, nhẹ nhàng hạ nam nhân trên lưng xuống.
Nương theo ánh trăng soi vào miệng động, Hoắc Phi thấy rõ sắc mặt tái nhợt của nam nhân phiếm màu xám xịt không khỏe mạnh.
Run rẩy nhấc ngón tay lên vuốt ve theo gương mặt anh tuấn cường tráng, nghĩ đến đêm nay rốt cuộc sẽ cùng nam nhân mà mình yêu thầm nhiều năm kết hợp một thể, nội tâm Hoắc Phi vô cùng rối bời, nói không ra là tư vị gì.
Dùng ngón cái ma sát hai phiến môi hơi dày của nam nhân, Hoắc Phi phả ra hơi thở nóng hổi, tại bên môi hắn nỉ non, “Tỷ phu… Tỷ phu…”
Bóp nát hai hồng quả để vào khe giữa môi người trong lòng, ánh mắt Hoắc Phi cuồng nhiệt mà nhìn sự biến hóa tinh tế trên khuôn mặt hắn…
Một cỗ nhiệt lưu kỳ dị chảy từ yết hầu ào ạt xuống, chảy vào tứ chi bách hài của Trầm Quan Kiều.
Cái tê liệt trên người vừa mất, toàn thân dường như có liệt hỏa hừng hực đốt cháy, làm cho Trầm Quan Kiều tuôn mồ hôi như mưa, khó nhẫn nại mà xé toạt quần áo trên người, thống khổ mà rên rỉ…
“Nóng… Nóng quá…”
“Tỷ phu, khó chịu à? Đừng sợ, có ta ở đây…”
Tiếng thì thầm khinh nhu bắt đầu vang lên bên tai, tựa vào cơ thể có nhiệt độ thấp hơn cơ thể mình, Trầm Quan Kiều lập tức thoải mái mà thán một hơi, một tay liền ôm chặt đối phương vào lòng ——
Hoắc Phi phát ra một tiếng khinh hô, từng đợt sóng hạnh phúc ấp ủ từ lâu bởi vì một cái ôm mà dâng trào…
Hạnh phúc khó diễn đạt bằng ngôn ngữ giống như muốn phá tan tâm tạng của mình, Hoắc Phi dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy nam nhân, kích động mà cắn trên vai hắn, thấp thanh hí hô ——
“Tỷ phu… Ôm! Ôm chặt hơn! Ôm chặt hơn!”
Trầm Quan Kiều bả vai đau xót, thế nhưng cái đau đớn này bất quá chẳng những làm cho hắn thanh tỉnh, ngược lại còn khiến cho ngọn hỏa thiêu dưới bụng càng thêm tràn đầy ——
Dùng sức kéo lấy tóc của hắn, đói khát mà hôn lên, lời nói của Trầm Quan Kiều cũng bị đoạt lấy, làm cho người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ động nhân tâm phách…
“Đừng đừng… Hừ uh…”
Hoắc Phi không thể tin nụ hôn đầu đã chờ đợi nhiều năm của mình cuối cùng cũng bị khuất phục!
Chỉ cần người nào có điểm như tỷ phu thì cũng đều có thể cùng đối phương lên giường, nhưng người giống loại hành vi bài tiết này tuyệt không có khả năng xuất ra hai chữ muốn hôn.
Đó là thánh địa chỉ có người yêu mới có thể tiếp xúc…
Bất ngờ hoa hoa công tử thuần tình bị tỷ phu yêu dấu hôn đến thần hồn điên đảo, phát ra tiếng rên rỉ say mê…
Hai người hôn đến nhiệt thủy tận trời, mồ hôi đầm đìa, tứ chi như xà quấn vào nhau, kể cả hạ thể trướng thẳng cũng bị cọ xát vào nhau tựa như súng sắp nhả cò…
Hai người điên cuồng mà xé quần áo đối phương, hận không thể lập tức tiếp xúc da thịt.
Trầm Quan Kiều trúng xà độc, vừa lại ăn hồng quả mà hai mắt đỏ ngầu, dục hỏa thiêu đốt toàn thân, một bên phát ra tiếng hít hà cuồng dã, một bên như dã thú đói khát cắn lên quả màu đỏ ướt át mỹ diễm trên ngực phải đối phương ——
“A a a —— không ——” Trong kích thống mang khoái cảm kỳ dị khiến cho Hoắc Phi ưỡn cong người, phát ra tiếng thét dục tử ——
Mặc kệ vùng vẫy thế nào, đầu nhũ vẫn bị gặm cắn ra huyết, Hoắc Phi đau đến không ngừng hít vào, kéo lấy mái tóc ẩm ướt của người trong lòng.”Đừng a… Tỷ phu —— đau quá —— tỷ phu —— ”
Nhưng dã thú một khi nếm vào tư vị máu tanh sao đồng ý từ bỏ dễ dàng như thế, ngay lập tức nhấm nháp tri vị mà gặm cắn quả màu đỏ khác trên ngực trái ——
“Ô a a a —— tha ta đi —— tỷ phu —— tỷ phu —— ”
Chưa bao giờ biết đầu nhũ của mình lại mẫn cảm đến tình trạng kinh khủng như thế, bạo lực tình dục của người trong lòng làm cho Hoắc Phi vừa sợ hãi vừa hưng phấn mà không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm ——
Trầm Quan Kiều thở hỗn hển, vươn đầu lưỡi liếm máu ở khóe môi…
Thơm ngọt như thế… Lại dụ nhân như thế…
“Chờ một chút, A Phi, ngươi cho tỷ phu biết trước, sau khi ta mất đi ý thức rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Trầm Quan Kiều bắt được tay hắn, không cho hắn rời khỏi.
“Ngươi phiền quá! Được, nói thì nói!” Hoắc Phi vẻ mặt của tráng sĩ cắt cổ tay, đem lời thoại đã chuẩn bị sớm tuông một tràng ra, “Sau khi tỷ phu ngươi trúng mai phục bị rắn cắn, cả người liền bất tỉnh rồi sau đó, ta liều lĩnh chạy cứu thoát ngươi, lúc này, một người bịt mặt đột nhiên vụt ra cùng ta kịch liệt đánh, chúng ta đánh nhau rồi bị thương, cuối cùng hắn thấy chiếc xe của chúng ta, ta sợ hắn lại trở về tìm đồng bọn, vội vàng cõng tỷ phu chạy trốn vào núi rừng, kết quả chân ta bị trượt, không cẩn thận rơi xuống sơn cốc này, ta nhịn đau bò lên đây, thật vất vả mới tìm được sơn động này ẩn núp, không nghĩ đến…”
“Không nghĩ đến cái gì?” Trầm Quan Kiều trong lòng giật mình.
“Không nghĩ đến tỷ phu đột nhiên như phát cuồng mà đẩy ta ngã xuống đất… Sau đó…” Hoắc Phi hốc mắt hơi đỏ, cắn môi dưới, cúi đầu im lặng không nói.
“Sau đó cái gì? Mau nói rõ!”
“Nói rõ?” Hoắc Phi ngẩng đầu, xem xét hắn một cái, giọng điệu đột nhiên lạnh lùng, “Chuyện chính ngươi làm, bản thân còn không rõ?”
“Ta… Ta làm cái gì…” Trầm Quan Kiều trong miệng mặc dù luôn muốn hỏi ra lẽ, nhưng trái tim lại lạnh xuống.
Thực tế, cho dù Hoắc Phi không nói, hết thảy chuyện trước mắt, cũng đủ để đem chuyện nói rõ rồi.
Hắn, dĩ nhiên QJ tiểu cữu tử của mình rồi…
Hoắc Phi vết thương đầy người mà còn không thèm để ý, ngược lại bắt đầu an ủi hắn, “Coi như hết, ta cũng biết dáng vẻ này của mình, tỷ phu cho tới bây giờ cũng không để vào mắt, ngươi tuyệt đối sẽ không cố ý. Phải biết là độc dịch cổ quái của con rắn kia. Tỷ phu, là Hoắc Phi ta không may, không trách ngươi.” Hoắc Phi lộ ra một nụ cười tự giễu, thản nhiên nói, “Ta phải đi tẩy sạch.”
Mặc dù tâm loạn như tê dại, nhưng Trầm Quan Kiều vẫn cố gắng bảo trì mặt ngoài tỉnh táo, nhẹ nhàng nói, “Tỷ phu ôm ngươi đi.”
“Không cần, ngươi cho ta là nữ sao?” Hoắc Phi cười lạnh một tiếng, đỡ theo vách núi loay hoay đứng lên.
Nhưng hắn mới đi một hai bước, đau đớn khôn tả từ giữa mông truyền tới làm cho hắn không nhịn được sắc mặt xanh lè, hai đùi mềm nhũn, ba một tiếng, lấy tư thế cực kì bất nhã cứ như thế ngã quỳ trước mặt nam nhân ——
Hai chân phân khai thật lớn, lộ ra cúc động giữa hai phiến mông bị giày vò đến không đành lòng nhìn, dịch thể dinh dính đỏ đỏ trắng trắng thuận theo đùi chảy xuống, thấy vậy Trầm Quan Kiều trong lòng kinh hoàng, vừa chấn kinh vừa xấu hổ.
Trời ạ, này… Này đều là ta làm ra sao?
Trầm Quan Kiều luôn luôn nghiêm luật với bản thân, cũng không làm công quá tam (?), đối với hành vi không bằng cầm thú của mình như thế, hận không thể một đao giết chính mình.
“A Phi, đừng động!” Trầm Quan Kiều cau mày nhảy đến, ngăn thắt lưng một tay ôm hắn vào lòng.”Ngươi bị thương rồi, đừng động lung tung, ở một chỗ nghỉ ngơi, ta đi tìm nước tới giúp ngươi lau tẩy.”
“Tỷ phu…”
“Có gì chờ ta trở về nói.” Trầm Quan Kiều nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu hắn.
“Uh, tỷ phu, ngươi cẩn thận. Bên ngoài có thể còn địch thủ đang tìm kiếm, trong áo khoác có khẩu súng lục, ngươi mang đi.”
“Ta sẽ cẩn thận, ngươi đừng lo lắng ta.” Nhẹ nhàng đặt Hoắc Phi trên mặt đất, Trầm Quan Kiều nắm lấy áo khoác nhàu nát bị xé đến rách tả tơi, trong lòng một trận xấu hổ.
Lấy súng trong áo khoác ra, Trầm Quan Kiều để nó vào tay Hoắc Phi.”Ngươi cầm theo, cẩn thận an toàn bản thân.”
Hoắc Phi trong lòng ấm áp, ánh mắt cực lực ngăn toát ra ái ý trong lòng.”Ta không sao, tỷ phu ngươi cầm theo đi.”
“Ngoan, cầm đi, ta lên trước.” Trầm Quan Kiều mặc quần vào, thản nhiên đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nam nhân ngang nhiên đi xa dần, trái tim Hoắc Phi thùm thụp nhảy loạn.
Chờ tỷ phu trở về nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng hắn là người thong minh tuyệt đỉnh, chính mình tuyệt không thể lộ ra một điểm manh mối.
Không sợ.
Trên khuôn mặt Hoắc Phi hiện lên nụ cười quỷ quyệt.
Hắn đã nghĩ ra kế hoạch kế tiếp, hảo hảo lợi dụng lòng áy náy lúc này của tỷ phu, hoàn toàn củng cố địa vị người bị hại của mình, làm cho nam nhân kia không bao giờ có thể rời khỏi hắn!
Tỷ phu, chờ tiếp chiêu đi!