Phong Ái
Chương 7 :
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
Qua hai ngày, Giang Kiêu Long cùng một máy bay lên thẳng được chọn lựa tốt nhất, đón lão đại cùng Hoắc thiếu gia trở về.
Máy bay cất cánh lập tức đưa hai người về nước.
Hạ Vũ Thụy suất lĩnh một tốp huynh đệ tại cửa khẩu tổng bộ đứng xếp trật tự, nghênh đón lão đại thoát nạn trở về.
Chiếc xe đến cửa khẩu, nam nhân im lặng mà ngồi ở trên xe, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhìn không ra bất cứ biểu tình gì. Đã hoán sang tây trang hắn tựa hồ khôi phục lại là một nam nhân tự chủ nghiêm túc trước kia.
Hoắc Phi nội tâm dần dần tràn ngập khủng hoảng nói không nên lời, đột nhiên cầm tay hắn, cố gắng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, “Tỷ phu, ta…”
“Có chuyện gì về nhà nói.” Trầm Quan Kiều cắt đứt lời hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn.
Tùy tùng mở rộng cửa xe, Trầm Quan Kiều vừa đứng lộ ra, mọi người lập tức khom người đồng thanh hô lớn, “Cung nghênh hội trưởng về nước.” Trầm Quan Kiều hơi gật đầu, thản nhiên nói, “Các vị khổ cực rồi.”
“Chào lão đại, ngươi cuối cùng trở về rồi, có một đống hội nghị chờ ngươi bắt đầu đây.” Hạ Vũ Thụy cười cười nói.
Hoắc Phi đứng ở một bên nghe rồi rất không cao hứng, “Tỷ phu vừa mới trở về, ngươi phải biết cho hắn nghỉ ngơi nhiều mới đúng.”
“Ác, Hoắc thiếu gia, thật xin lỗi, ta dĩ nhiên đã quên chúc mừng ngươi. Xem trí nhớ của ta này.” Hạ Vũ Thụy khoa trương mà vỗ vỗ đầu mình.
Hoắc Phi không hảo khí mà nhìn hắn, “Chúc mừng ta cái gì?”
“Chúc mừng Hoắc thiếu gia đại nạn không chết, lại được túc nguyện a.”
Đối mặt với ánh mắt cùng lời nói hàm xúc ý tứ thâm trường của Hạ Vũ Thụy, Hoắc Phi trong lòng giật mình, hung hăng trừng liếc hắn một cái.
Hạ Vũ Thụy cũng không quản hắn, chuyển hướng Trầm Quan Kiều, giả vờ nói xin lỗi, “Lão đại, ngươi ngày đầu tiên trở về ta liền an bài một đống hội nghị rồi, hy vọng ngươi chớ kiến trách. Bất quá ngươi cũng nghỉ ngơi nhiều ngày như thế, chắc hẳn rất có tinh lực?” Hay là tinh lực của ngươi đều bị người nào đó trá sạch rồi? Hạ Vũ Thụy trong lòng cười trộm.
“Không sao, ngươi cứ sắp xếp hết.” Trầm Quan Kiều gần như là cảm kích mà nhìn trợ thủ đắc lực của mình.
Hắn hiện tại, muốn nhất chính là bận rộn. Tốt nhất là bề bộn đến thiên hôn địa ám, làm cho hắn không nhàn rỗi đi suy nghĩ miên man.
“Được, ta đây liền đi từ cái đầu tiên đi, lão đại, ngươi trước xem tư liệu này…”
Hai người bên nói bên hướng thang máy đi đến.
Chặt chẽ đi theo sau tỷ phu, đáy mắt của Hoắc Phi chiếu ra đích thị nam nhân đi nhanh về phía trước xa hơn, tiếng bước kiên quyết.
Nam nhân hắn yêu đến phát cuồng, từ đầu đến cuối, cũng chưa quay đầu liếc hắn một cái…
Kể từ ngày quay về nước, Trầm Quan Kiều liền dùng mọi phương cách cực lực tránh né Hoắc Phi.
… Tránh né luôn đôi tinh nhãn bao hàm ngàn ngôn vạn ngữ kia.
Hắn chẳng những kể cả nhà cũng không dám trở về, còn lấy lý do chính mình ra ngoài tuần thị đường khẩu nam bộ.
Ta rốt cuộc đang sợ cái gì?
Đứng nhìn xuống mặt đất phía trước cửa sổ, nhìn góc đường đèn đóm xán lạn, xe cộ tấp nập, Trầm Quan Kiều cười khổ mà vấn chính mình.
Thân là long đầu Á châu đệ nhất đại hắc bang, hắn cho tới bây giờ chưa sợ qua bất luận kẻ nào.
Hạ Vũ Thụy đồng tình mà nhìn Hoắc Phi, trong lòng nhẹ nhàng thán. Quên đi, giúp hắn một tay.
“Thế sao, Hoắc thiếu gia mới vừa vào tổng bộ chưa bao lâu, rất nhiều việc thật vất vả mới nắm vững. Chính ta cũng có rất nhiều chuyện muốn giao cho hắn làm, hội trưởng có phải nên cân nhắc tuyển lại cá nhân?”
Hoắc Phi như cũ không phát ra âm thanh, chỉ là vẫn chuyên chú mà nhìn nam nhân.
Trầm Quan Kiều trong lòng siết đau, nhưng trên khuôn mặt nhìn không ra một tia dao động.”Ta quyết định làm cái gì thì như thế nấy đi?”
“Lão đại ngươi —— ”
“Sự kiện này cứ quyết định như thế.” Trầm Quan Kiều không hề phân thuyết mà cắt lời Hạ Vũ Thụy, đứng dậy, “Giải tán.”
“Hội trưởng, ta có thể bàn bạc riêng chứ?” Hoắc Phi cuối cùng lúc này lên tiếng rồi.
Thanh âm của hắn ám ách làm cho người không đành lòng nghe.
Trầm Quan Kiều thống khổ nhắm mắt.
Nhiều người cũng là lão giang hồ, cũng rõ ràng phát hiện không khí giữa hai người này không phù hợp. Dưới ám chỉ của Hạ đại đường chủ, rối rít bước nhanh ra ngoài.
Phòng hội nghị to như vậy một chốc liền chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hồi lâu, hai người chưa lên tiếng nói một chữ.
Cuối cùng vẫn là Trầm Quan Kiều phá vỡ không khí trầm muộn, hoãn hoãn mà lên tiếng.”Đi Đông Kinh trải luyện nhiều một chút, tốt cho ngươi, chờ ngươi trở về có thể —— ”
“Ta nếu như đi rồi, liền sẽ không bao giờ trở về nữa.” Hoắc Phi không có bất cứ biểu tình gì mà nhìn hắn, “Dù như vậy, ngươi cũng không có gì sao?”
Trầm Quan Kiều trong lòng chấn động, “Không nên nói bậy. Nơi đây vẫn là nhà của ngươi.”
Hoắc Phi cũng nhẫn nại không được mặt nạ hư giả này của hắn, cứ như bọn hắn lúc đó cái gì cũng chưa phát sinh qua.
Hắn đột nhiên đứng lên, một cước đá lăn cái ghế, cuồng nộ mà nhìn hắn, “Ta hỏi lại một lần nữa, dù như vậy, ngươi cũng không có gì sao?”
“Đủ rồi, A Phi.” Trầm Quan Kiều nắm chặt nắm tay, cố gắng đè nén tình cảm dằn vặt nội tâm.”Hai người chúng ta vốn là không có khả năng. Tới đây ngừng thôi. Vì phụ thân ngươi, vì Hoắc gia, vì tốt cho ngươi, ta cũng không thể tiếp tục kéo ngươi xuống vực…”
“Vì tốt cho ta? Ha ha…” Hoắc Phi đột nhiên cười to lên, “Ta xem vốn là vì chính ngươi? Sợ bị người biết rồi thân bại danh liệt đúng hay không? Sợ bị người biết rồi ngươi liền không bao giờ có thể làm lão đại người ta nữa, đúng hay không? Ngươi nói!”
“Phải, là ta nghĩ như thế.” Trầm Quan Kiều hít một hơi thật sâu, lạnh lùng mà nhìn hắn, “Ta nghĩ như vậy có lỗi sao?”
Hoắc Phi nhìn vẻ mặt kiên quyết của nam nhân, cơ thể khắc chế không được mà run rẩy, nước mắt cũng không nhịn được từ hốc mắt chảy xuống, “Ta chưa từng muốn ngươi hi sinh cái gì, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, cũng chỉ là ở bên cạnh… Như vậy không được sao? Ngươi từng đáp ứng ta a, tỷ phu, đừng đẩy ta đi… Coi như ta cầu ngươi…”
Trầm Quan Kiều nghe lòng đau như quặn.
Hắn biết nam nhân này tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ chấp nhận lên tiếng cầu người. Nhưng hôm nay… Hắn không thể không ra tay, tàn nhẫn mà dứt lời thỉnh cầu của hắn.
“Đối với ta mà nói, bên cạnh ngươi chính là một loại hi sinh. Ngươi vẫn là nên đi đi.”
Hoắc Phi cả người trong một khắc này đã tứ phân ngũ liệt. Tốn hết mọi tâm tư, dùng toàn bộ khả năng bản thân, đổi lại chính là câu nói vô tình không hơn không kém sao? Hoắc Phi, ngươi vì cái gì yêu cầu hắn? Hắn vì cái gì phải hạ tiện như thế?!?! Tuyệt vọng cùng sỉ nhục không cách nào chấp nhận làm cho hắn thống khổ chỉ muốn phát cuồng, Hoắc Phi mạnh hất cao đầu căm hận mà nhìn nam nhân ích kỷ vô tình này, từng chữ từng chữ mà nói, “Trầm. Quan. Kiều. Ta. Hận. Ngươi!”