Phong Đao
Chương 1 : Tiết Tử
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Editor: Ổ Xù Già
Tháng bảy oi bức, lá rơi lả tả.
Vùng đất phương Nam nhiều sông nước. Tiết trời đã qua mùa, những chiếc lá sen dạo trước còn phủ khắp mặt hồ giờ cũng chỉ còn thừa lại những mảng rách nát. Bến đò hoang xưa nay tiêu điều vắng vẻ, vậy mà hôm nay lại có khách đến.
Khách nhân khoác áo choàng đen, chiếc mũ trùm che khuất hơn phân nửa gương mặt, dưới chân hắn là con thuyền nhỏ không biết lấy từ đâu mà ngay cả chiếc mái cỏ cũng chẳng có.
Hắn đã đứng ở nơi này gần ba canh giờ, từ lúc thái dương ngả về Tây cho đến lúc trăng treo giữa trời, dưới chân như mọc rễ, không hề di chuyển. Lại qua thêm một chốc, cơn gió mang hơi lạnh thổi qua kèm tiếng lá rụng bị giẫm lên, một người mặc y phục dạ hành, đi trên con đường nhỏ mọc đầy cỏ hoang từ đằng xa đến.
Còn chưa tới gần, hắn đã cúi người hành đại lễ: “Thuộc hạ tới trễ, khiến Tôn chủ đợi lâu.”
“Chiến sự ở Kinh Hàn quan đã kết thúc, đường xá lại xa xôi, không phải là lỗi của ngươi.” Người khách khoác áo choàng phất tay ý bảo hắn ta bước đến gần, giọng có chút khàn khàn: “Chẳng qua, ngươi dẫn theo cái đuôi tới, đây lại là một sai lầm không nhỏ.”
Người khách dạ hành nghe vậy kinh hãi. Suốt đường đi hắn ta bôn ba mệt mỏi cũng khó tránh chuyện lơ là, chẳng biết bị người bám đuôi đến tận đây từ lúc nào. Thoáng nghĩ một chút, hắn tập trung nội lực vào tai mắt, lập tức tra rõ ở cánh rừng hoang phía sau có chừng hơn mười người đang âm thầm di chuyển.
“Thuộc hạ đáng chết, xin Tôn chủ…”
“Nếu bọn họ động thủ, sợ là ta phải phái người moi bụng chó mới có thể tìm được xương của ngươi.” Người khách khoác áo choàng cười giễu một tiếng, quay đầu lại nhìn. Lúc này mặt nước gợn sóng, một chiếc thuyền nhỏ từ xa tới gần, trên thuyền có hai người đang đứng. Một người tóc dài, mặc áo bào màu tro cung kính đứng phía sau, một người đội ngọc quan, mặc áo trắng đứng ở đầu thuyền.
Hai tay người áo trắng nâng một chiếc hộp gấm dài, gương mặt tựa khuê bích, nụ cười như gió nhẹ “Tích Vi, mười năm không gặp, ngươi chẳng những cao lớn hơn mà cả tính khí cũng chững chạc hơn rồi!”
“Thời gian như thoi đưa, nàng dâu rồi cũng thành mẹ chồng, có ai không hề thay đổi?” Người khách khoác áo choàng phất ống tay áo, chiếc thuyền nhỏ cũng theo đó mà gợn sóng. Sóng còn chưa lan được hai vòng, hắn đã đáp xuống phía sau người áo trắng, chuyển tay đè chặt bội đao bên hông nam tử áo bào tro, giễu: “Dám múa đao ngay trước mặt Quan Công, cẩn thận tự đập trúng chân mình.”
“Ngươi và ta học cùng một thầy, mười năm này ta cùng sư phụ sớm chiều bên nhau, không lý nào lại thua kém ngươi.” Sở Tuần đứng chắp tay phía sau, vẻ mặt vẫn một kiểu quân tử như ngọc “Đêm đã khuya, lời cũng đã cạn, cũng đến lúc ta hồi cung rồi… Chỉ mong từ nay về sau, chân trời góc bể không bao giờ gặp lại!”
Sóng nước nổi lên, mặt sông lăn tăn, chiếc thuyền nhỏ đã lặng lẽ đi xa như lúc nó tới. Trên bến đò, ám vệ cũng biến mất không dấu tích. Tên thuộc hạ dạ hành cũng bất kể thương thế, phi thân xuống một đầu thuyền nhỏ, quỵ một chân xuống “Thuộc hạ làm việc bất lợi, thỉnh Tôn chủ trách phạt.”
Sở Tích Vi không để ý tới hắn, tay trái hắn nâng hộp gấm, tay phải sờ chiếc khóa màu vàng đồng. Thân hình luôn vững như bàn thạch của hắn thoáng lay động, tay cũng run không thành bộ dáng, phải thật lâu hắn mới mở được chiếc khóa ấy ra. Cho đến khi thấy thanh trường đao liền vỏ màu đen nằm bên trong hắn mới bình tĩnh lại.
Đao dài chừng một thước, rộng chừng hai ngón tay. Vỏ đao thuần một màu đen huyền, mặt trên khắc hình chim nhạn đang vỗ cánh, trông rất sống động, tựa như trong khoảnh khắc sẽ thoát khỏi lớp đồng thiết bay vào trong mắt người nhìn. Thân đao sáng như thu thủy, lại trong như hạc trắng giữa rừng lau, ánh trăng chiếu vào thân đao hiện lên một gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trong vô thức, lệ đã rơi đầy mặt.
“Ta khóc…” Hắn lung tung lau gương mặt đã ướt đẫm: “Thì ra ta… còn khóc được!”
Nước mắt bị hắn lau đi vội vàng. Hắn nhếch môi muốn cười, tiếc là nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn cầm lấy thanh đao, cười thật khẽ “Sao ngươi… có thể chết đi? Ngươi rõ ràng từng nói, sẽ giữ mạng lại chờ ta tới lấy… Không được ta cho phép, ngươi dám đi chết sao?”
Cười một lát, hắn nghẹn khí, ho khan vài tiếng, thì thào: “Sư phụ… làm sao ngươi lại dám chết?!”
Tên thuộc hạ quỳ gối phía sau hắn, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy nét mặt hiện giờ của Tôn chủ mình như thế nào.
Hoang mang, luống cuống. Tựa như một đứa trẻ không tìm thấy lối về nhà.