Phong Đao

Chương 109 : Thăm dò

Ngày đăng: 09:46 18/04/20


Tạ Ly theo Tiết Thiền Y cẩn thận mỗi bước mà đi. Người sau muốn trước khi mặt trời xuống núi phải dọn xong đến Tả sương viện, càng sớm càng tốt.



Diệp Phù Sinh để Tạ Ly quay lại nói cho Đoan Hành, y muốn làm quen đường lối cho nên trở về muộn một chút không cần phải lo lắng. Sau khi thấy hai người rời khỏi, y mới thu hồi ánh mắt, ngón tay vuốt nhẹ lên vết lõm trên vỏ cây, bỗng nhiên dùng sức bóc một mảng vỏ này xuống, nhìn qua giống như bị dã thú cắn xé.



Y vỗ vỗ tay, cũng không tiếp tục ở lại chỗ này, đi về phía tiền viện.



Hiện tại đã là buổi trưa, dưới Hương Tích trù đã sớm nổi lửa nấu cơm chuẩn bị đồ chay. Những thế gia môn phái tự cho mình thanh cao, không chịu cùng ăn chung một phòng với những hạng người long xà hỗn tạp, liền sai hạ nhân mang theo thực hạp đưa đến sương phòng, những người còn lại đều tụ tập ở Đại Thiện đường dùng cơm.



Diệp Phù Sinh đem một thân quần áo chà xát lung tung vài cái, y phục nguyên bản sạch sẽ liền thành nhăn nhúm, cũ kỹ, lại đem tóc tai vò loạn, cả người liền trở thành dạng lãng tử hào sảng. Y đem thần sắc biến hóa, thoạt nhìn tối tăm không ít, lại nhặt chút than củi ở khóe mắt khóe mi vẽ thêm một chút nếp nhăn, khuôn mặt dù chưa biến đổi lớn, nhìn đã có điểm xa lạ, sau đó liền trà trộn vào trong đám người, cầm bát rau xanh đậu hũ sà vào ngồi cùng bàn.



Mắt thấy mi phi sắc vũ, tai nghe cao đàm khoát luận (*), Diệp Phù Sinh cũng không chủ động hỏi thăm, mà là từ trong âm thanh hỗn độn ồn ào chắt lọc tinh luyện, thỉnh thoảng tung một đôi lời, nhìn như phụ họa, kì thực lặng yên dẫn hướng đề tài, rốt cuộc nghe được mấy người này nói đến tin tức hữu dụng.



[(*) mi phi sắc vũ: mặt mày hứng khởi/ Cao đàm khoát luận: bàn việc lớn, luận sự rộng, dịch thoáng hai câu này thì thành «đỏ mặt tía tai chém gió» hehe..]



Nam tử đeo đao bàn bên cạnh nói với đồng bạn: “Nghe nói đám người Thanh Phong môn sáng nay xuống núi rồi.”



Diệp Phù Sinh bất động thanh sắc mà uống ngụm canh, chỉ nghe một người khác nói: “Cũng nên đi rồi, tả hữu mang đến bốn mươi người, mới qua bảy ngày liên chiến mà đã bị thương hơn phân nửa. Đã không có duyên thắng được, chi bằng dứt khoát đi trước cho xong.”



“Ta nhớ rõ Chính Dương tông cùng bọn họ cũng không có ân oán gì, như thế nào hôm qua còn đánh đại đệ tử của Thanh Phong môn gãy một cánh tay?”



“Chiến đến hứng khởi đao kiếm không có mắt, bất quá là tài nghệ không bằng người, trách được ai?” Người nọ đem bát trà dằn mạnh xuống bàn, ngang ngược “Ta nói, Vô Tướng tự lần này không cấm võ đấu là vô cùng tốt, miễn cho chút chó dại mèo hoang cũng đến đại hội chiếm chỗ, vừa thêm phiền toái còn lãng phí công phu. Kẻ nào thức thời, biết rõ trình độ bản thân cũng nên trở về sớm một chút học lại vài năm. Nếu không, có thiếu cánh tay gãy cái chân cũng đừng trách người bên ngoài.”



Ở đây đều là người có võ công, những lời này hắn cũng không hạ giọng. Trong lúc nhất thời không khí trong Thiện đường trầm xuống, có người còn đang dùng bữa húp canh, ánh mắt cũng đã lộ ra sát khí.



Diệp Phù Sinh chậm rãi mà gắp miếng đậu hũ, chỉ cảm thấy đám nhân sĩ ngồi đầy ở đây cũng giống như lang sói đội lốt người, thấy thế nào cũng như đang chọn mục tiêu mà cắn xé.




Diệp Phù Sinh nói: “Khi các ngươi cùng phương trượng gặp mặt, bên cạnh còn có ngoại nhân không?”



Huyền Tố nói: “Giám tự Sắc Nhã đại sư cũng ở đó, vốn muốn cùng ta đồng thời rời đi, nhưng bị phương trượng lưu lại cùng giảng thiên cơ.”



Diệp Phù Sinh khóe miệng nhếch lên: “Thế cho nên chúng ta cũng không thể lười nhác được.”



Huyền Tố sửng sốt một chút, chợt nghe Diệp Phù Sinh nói: “Sắc Kiến phương trượng thật vất vả mượn sư thúc đến, thay chúng ta giữ chân kẻ ám cọc, chúng ta sao có thể bỏ qua cơ hội?!”



Sắc Kiến phương trượng lưu Đoan Hành luận đạo là giả, âm thầm đưa tin tức cũng là thuận theo. Mục đích thực sự ở ngay vị Sắc Nhã đại sư bị hắn cưỡng ép lưu lại kia.



Muốn trà trộn vào trong Vô Tướng tự cũng không dễ dàng. Bởi vậy kẻ ám cọc đó cũng không có khả năng là tăng nhân vẩy nước quét nhà, nhất định phải là người quyền cao chức trọng mới có thể ở sau màn đại khai phương tiện. Mà so với Sắc Kiến phương trượng một lòng hướng Phật, Giám tự Sắc Nhã quanh năm xử lý tục vật càng dễ dàng bị khống chế.



Cũng bởi vì hắn đối với sự vụ của Vô Tướng tự nắm quyền thao túng trong tay, mới có thể đâu vào đấy mà đem một đám ám cọc chen vào, càng có thể xuất kỳ bất ý khống chế Sắc Kiến phương trượng.



Để tránh phức tạp, chỉ sợ ngay từ đầu bọn họ cũng không thật sự muốn mời Thái Thượng cung, mà là Sắc Kiến phương trượng phát hiện biến cố, cố ý thay đổi chữ viết trên thiệp mời, lấy phương thức mịt mờ như vậy để cảnh báo.



Đoan Hành đến đã phá vỡ một điểm trong cục diện bế tắc. Sắc Nhã vốn là muốn giám thị Sắc Kiến phương trượng tiếp tục giả con rối, lại không ngờ rằng đối phương mượn cơ hội phản công, giữ chân hắn ở Vân Thủy đường.



“Lá thư đó của phương trượng bố trí bí ẩn, nhưng có thể thấy trong hai người Hằng Minh, Hằng Viễn tất có một kẻ cấu kết với Sắc Nhã.” Huyền Tố đầu óc xoay chuyển nhanh chóng “Hiện tại Sắc Nhã bị trói chân, người kia thu được tiếng gió nhất định sẽ đi thay đổi bố trí. Đây chính là cơ hội cho chúng ta tìm hiểu nguồn gốc!”



Diệp Phù Sinh chùi đi đuôi lông mày bị than củi vẽ to bản, cười nói: “Ta đã bí mật hỏi thăm, Hằng Minh đang ở ngoài sơn môn giúp Tri Khách tăng đón khách, mà Hằng Viễn quay về trong phòng nghỉ ngơi.”



Dừng một chút, Diệp Phù Sinh ngẩng đầu nhìn trời: “Hôm nay trời nhiều mây, rừng núi sương mù, tiện cho ám hành.”