Phong Đao
Chương 136 : Phiên ngoại ba- Năm xưa tuyết phủ dày (một)
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
Rất nhiều chuyện, lúc bắt đầu oanh oanh liệt liệt, kết cục lại bình đạm như nước.
Rất nhiều người, lúc ban đầu khí phách phấn chấn, chung quy im miệng không nói không nghe.
Năm đó, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, trên Vong Trần phong lại vẫn còn màu xanh biếc. Tùng bách đứng ngạo nghễ trong phong sương, vẫn vi vu trước gió.
Kỷ Thanh Yến mới mười lăm tuổi, chính là tâm tính thiếu niên, mặc dù không giống đệ tử bình thường thích đùa giỡn ham chơi, thời điểm luyện võ đọc kinh đều thực có thể vững vàng, chỉ là có đôi khi khó tránh khỏi tịch mịch.
Tịch mịch có thể là buồn bã gối chiếc khó ngủ, cũng có thể là cao xử bất thắng hàn (*). Nhưng đối với Kỷ Thanh Yến lúc này mà nói, hai cái điều này cách hắn tám ngàn dặm. Hắn sở dĩ tịch mịch chính là vì mình không có một cái sư đệ sư muội có thể vui vẻ ở chung.
[(*) càng lên cao càng lạnh. Nghĩa bóng: Người ở địa vị càng cao, hoặc tài năng càng lớn thì càng cô đơn, không có người tri kỷ]
Sư phụ của hắn Túc Thanh đạo trưởng là nhất đại chưởng môn của Thái Thượng cung. Bình thời là người hài hước vui tính, ở phương diện thu đồ đệ lại thập phần hà khắc, nhiều năm qua chỉ có một đệ tử là Kỷ Thanh Yến, chính là bởi vì năm đó đạo trưởng trên đường đi dọc bờ sông, lại gặp phải một sản phụ trong đám dân chạy nạn sinh khó mà chết.
Thời điểm đó Đại Sở còn chưa lập, tiền triều chính là đang trên con đường bấp bênh sắp đổ, chiến hỏa xảy ra liên tục, dân chúng lang bạt khắp nơi. Trên giang hồ môn phái có người đục nước béo cò, có người cứu tử trị thương, cũng có kẻ bàng quan đứng nhìn.
Túc Thanh thuộc loại thứ hai. Bởi vậy lúc hắn gặp được sản phụ ở bờ sông này, chung quanh lại tìm không thấy bà đỡ, chỉ đành kiên trì trợ giúp phụ nhân kia sinh con. Đáng tiếc phụ nhân kia vốn khó sinh, cho dù đạo trưởng dùng nội lực cùng nhân sâm giúp nàng giữ hơi tàn, cũng chỉ đủ để nàng vùng vẫy giành sự sống sinh ra một đứa bé trai. Sau đó không kịp nói một lời liền buông tay nhân gian, để lại Túc Thanh đạo trưởng ôm tiểu hài nhi khuôn mặt nhỏ xíu đầy nếp nhăn, ngay cả cuống rốn còn chưa cắt, cả người đầy là máu quỳ gối tại chỗ vẻ mặt luống cuống.
Hắn bỏ ra lương khô cứu tế vài nạn dân, thỉnh bọn họ hỗ trợ an táng phụ nhân, rồi lại băn khoăn nhìn hài tử. Đương lúc thời thế không tốt, mọi người nuôi sống chính mình cũng khó, huống chi là một tiểu anh nhi mới vừa sinh ra? Sau khi cân nhắc, Túc Thanh đem hắn lưu lại bên người, thu làm đồ đệ, theo họ của hắn, gọi là “Thanh Yến”.
….Chỉ mong một ngày kia, thiên hạ thái bình, hải yến hà thanh.(*)
[(*) Hải yến hà thanh: Biển lặng sông xanh, điềm thánh nhân ra đời hoặc chỉ thời thái bình thịnh trị]
Kỷ Thanh Yến từ nhỏ đã ngoan ngoãn, tuy rằng không được tính là thiên tư thông minh, cũng rất kiên định. Túc Thanh đối với đồ đệ này hết sức hài lòng, liền không nghĩ đến thu thêm đồ đệ đỡ cho chính mình thêm phiền toái.
Đạo trưởng ước chừng là do kinh hãi với ký ức bao nhiêu năm vắt mũi giặt tã, Kỷ Thanh Yến làm đầu sỏ gây tội cũng không dám mở miệng. Vốn hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần sống cô độc một đời, lại không ngờ Túc Thanh đạo trưởng xuất môn lịch lãm (*) hơn nửa năm rốt cục hôm nay trở về núi, còn mang theo một cái tiểu sư đệ.
[(*) từ này hay gặp, ý nghĩa là đi du lịch để trải nghiệm nhân sinh, gặt hái kinh nghiệm, mở rộng tầm mắt…mỗ chưa nghĩ ra từ gì thích hợp để chuyển ngữ]
Lúc ấy hắn đang bò lên cây đại thụ, thật cẩn thận mà đem một con chim non vô ý ngã xuống thả lại trong tổ, sau đó dùng cả tay lẫn chân mà bám vào thân cây, nhìn chim non cùng trứng chim trong tổ mà mỉm cười.
Dưới tàng cây bỗng nhiên truyền đến một thanh âm: “Sư phụ, đó là con khỉ sao?”
Thanh âm mềm mềm nhu nhu, nhẹ nhàng dịu ngọt giống như giọng sư tỷ hay tự tay làm hoa quế cao cho hắn. Kỷ Thanh Yến thò đầu xuống ngó nghiêng. Giữa trời tuyết rơi nhè nhẹ hắn nhìn thấy một tán dù trúc tía. Tán dù hơi hơi ngả về phía sau, lộ ra hơn phân nửa người cầm dù cùng tiểu hài tử bên cạnh hắn.
Đứa bé kia thật nhỏ, đứng trên mặt đất vừa mới đến đầu gối người cầm dù, bọc dày trong hồ cừu tuyết trắng, trên đầu đội một cái nón be bé, đem một khuôn mặt nhỏ nhắn còn không bằng bàn tay lộ ra, ngửa đầu nhìn hắn.
Người cầm dù nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Thương nhi, đây không phải là con khỉ, là Đại sư huynh.”
“Ta chỉ là một con người, cũng sẽ có thời điểm lực bất tòng tâm.” Túc Thanh nhặt lên một sợi tóc bạc của mình, mỉm cười.
Đạo cô ngẩn ra, sau đó cười nói: “Ta nhớ rõ sư huynh đối với chính mình từ trước tới nay đều yêu cầu khắc nghiệt, không ngờ hiện giờ vậy mà bắt đầu chịu già rồi.”
Túc Thanh nói: “Ta vốn cũng già rồi.”
Đạo cô bỗng nhiên nói không ra lời.
Túc Thanh giơ tay lên, tiếp được một bông tuyết rơi, nói: “Ta muốn đem “Vô Cực công” truyền cho hắn.”
Đạo cô nhất thời hoàn hồn.
Kỷ Thanh Yến là đại đệ tử của Túc Thanh, định trước là kế nhiệm Thái Thượng cung chưởng môn, năm năm trước liền bắt đầu tu hành Vô Cực công. Hiện giờ dĩ nhiên không thể nói “truyền”, như vậy ý Túc Thanh chính là…
“Chưởng môn sư huynh, chuyện này không hợp quy củ.” Đạo cô nghiêm nghị nói “Vô Cực công là công pháp chỉ có Thái Thượng cung chủ mới có thể tu hành, hơn nữa…”
“Hơn nữa đó cũng không phải cái thứ gì tốt.” Túc Thanh ngước mắt lên “Nhưng ta đã định chủ ý.”
Đạo cô giận tái mặt: “Sư huynh, cho ta một cái lý do.”
“Vừa rồi Thương nhi chưa nói ra nguyện vọng, hiện tại ta thay hắn giải thích.” ánh mắt Túc Thanh nhìn về phía cửa phòng đóng chặt “Đứa bé này, muốn chính là… giống ta mà tồn tại.”
Đạo cô sửng sốt: “Giống như ngươi…”
“Ta gặp được hắn, là ở Mê Tung lĩnh.” Túc Thanh nói “Chỗ đó không phải là địa phương tốt. Thời điểm ta lẻn vào cũng không phải lúc, nhìn thấy lại càng không phải là người tốt lành gì.”
Đạo cô thần sắc ngưng trọng, nín thở lắng nghe.
“Thời điểm đó, chủ nhân Mê Tung lĩnh giết rất nhiều người, trời lại đang đổ mưa to, những kẻ vứt thi thể đều đã đi xa. Ta nhìn thấy hắn chạy đến, xiêu xiêu vẹo vẹo, gương mặt sợ tới mức trắng bệch, lại vẫn nghiêm nghiêm túc túc mà đi sờ mỗi cỗ thi thể. Rốt cuộc chạm đến một người còn thở, mừng đến cười giống thằng ngốc …” Túc Thanh nhớ lại việc này, ánh mắt dần dần sâu xa “Nhưng người kia đã cứu không được nữa, xương sườn chọc thủng phế phủ, sống thêm một khắc đều là thống khổ, kéo dài hơi tàn cũng không được bao lâu.”
Đạo cô cổ họng nghẹn lại: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, hắn giết người kia.” Túc Thanh vươn tay diễn tả một chút, “Lấy một mảnh sứ vỡ giấu ở trên người, cắt lên cổ, một nhát liền lấy mạng. Người nọ được chết một cách thống khoái, hắn xuống tay run rẩy nhưng chính xác không tồi.”
Đạo cô sắc mặt kịch biến, nàng nhớ tới thanh âm yếu đuối của hài tử vừa rồi trong phòng, đột nhiên sau lưng sinh ra hàn ý.
“Lúc ấy ta đã nghĩ, đứa bé này ta phải mang đi. Nếu để cho hắn ở lại Mê Tung lĩnh…” Túc Thanh cười cười “Ta vẫn luôn tin tưởng, nhân tính là thứ cực kỳ không chịu nổi giày xéo. Hắn tựa như một mảnh đất phủ tuyết, đã bị máu cùng dấu chân vấy bẩn một tầng, vẫn còn để lại một tầng trắng như vậy. Chúng ta đến là để phủ tuyết che dấu, không phải là để người tiếp tục giày xéo.”