Phong Đao

Chương 15 : Thiết ung (bày trận*)

Ngày đăng: 09:46 18/04/20


Editor: Ổ Xù Già



[(*) Từ điển cố “thiết ung tróc miết”: bày chum để bắt ba ba]



Vân Lai là khách điếm lớn nhất ở thành Cổ Dương, bên trong có bốn khu, có thể chứa được chừng 100 khách. Bình thường có nhộn nhịp thế nào cũng chưa hết phân nửa phòng, không ngờ mấy ngày nay lại chật ních.



Hiện giờ Táng Hồn cung đang nổi, bắt đầu có cái thế dẫn đầu Tà đạo. Bọn họ bao trọn cả Vân Lai, đuổi vừa khách vừa chủ điếm ra ngoài, việc phục vụ do thuộc hạ của họ phụ trách, tránh để người ngoài thừa cơ lẫn vào.



“Cuối cùng con rùa rút đầu Tạ Vô Y đó cũng chịu nhận chiến thư rồi.”



Một bàn tay uyển chuyển, dịu dàng đẩy cửa phòng ra, móng tay sơn đỏ tươi cứ đong đưa khiến người ta phải hoa mắt. Bước vào là một vị mỹ nhân áo đỏ, mắt hồ ly, mặt trái xoan, tướng mạo như đang dụ dỗ người khác, chỉ tiếc lại có cái giọng đàn ông.



Nam tử trẻ tuổi đang đứng trước bàn vẽ tranh liếc hắn một cái, trách mắng: “Bộ Tuyết Dao, với những người ngươi không thể đụng vào tốt nhất là ngươi nên biết giữ mồm giữ miệng một chút, chứ đừng để tới lúc ngươi bị xé rách miệng, vị trí điện chủ của Chu Tước điện lại phải đổi người làm.”



“Lệ lang nói đúng lắm, nô gia biết sai rồi.” Người mặc áo đỏ Bộ Tuyết Dao lấy ống tay áo che nửa gương mặt, làm ra vẻ như sắp khóc tới nơi, vừa nói vừa ra vẻ xấu hổ ngó qua.



Lệ Phong tỏ vẻ chán ghét, cái mặt đang bình thản đó vì đôi mày nhíu lại mà đầy sát khí: “Chuyện Bắc Man không làm xong ngươi còn chưa về thỉnh tội với cung chủ, cố ý tới đây làm ta khó chịu à?”



“Lệ lang nói chuyện vô tình quá, trái tim này của nô gia sắp vỡ tan rồi.” Bộ Tuyết Dao vỗ ngực một cái, giận giữ: “Là do Hồ Tháp Nhĩ không có cái số đó, rõ là cửa thành sắp phá rồi, Lược Ảnh vệ lại lẻn vào được doanh trại, chẳng những làm hỏng hết tiền đồ, còn làm văng máu khắp người ta, ngươi không thấy đau lòng hả?”



Nghe vậy, trong mắt Lệ Phong chợt xoẹt qua một tia sáng “Có thể giết Hồ Tháp Nhĩ ngay trong tay ngươi, xem ra cũng là một cao thủ hiếm thấy.”



Bộ Tuyết Dao lẳng lặng cởi chiếc áo khoác đỏ ra, trên vòm ngực trắng nõn có hai vết đao, một vết suýt chút chém lìa vai trái, một vết đi từ xương quai xanh tới rốn, chỉ cần sâu thêm hai phân nữa đã mở toạc bụng hắn ra rồi.



Hắn ủ rũ: “Rõ là một tên tàn nhẫn. Y chém bốn đao, đao thứ nhất bị nô gia đỡ, đao thứ hai suýt chút mổ bụng nô gia, đao thứ ba chém bay đầu Hồ Tháp Nhĩ, đao tứ tư chém trúng vai, suýt chút nữa nô gia đi theo Hồ Tháp Nhĩ luôn rồi.”



Lệ Phong lại cười.



Hắn rất ít khi cười, bình thường cứ hay trưng cái mặt quan tài ra, giờ cười đương nhiên cũng hơi bị khó coi, có thể nói là giống như cương thi nhếch miệng muốn cắn người.



Ngón tay xoa nhẹ lên từng vết đao, hắn khen: “Đao rất nhanh, cũng rất độc.”



Bộ Tuyết Dao khoác áo lại, hỏi hắn: “So với trang chủ Đoạn Thủy thì thế nào?”



Lệ Phong nói: “Người trên đời này nghe tiếng không bằng gặp mặt, ta phải đánh với hắn một trận, về mới có thể cho ngươi biết.”



Bộ Tuyết Dao nói: “Tiếc là hắn đã trúng ‘U Mộng’ của ta, giờ cũng không biết chết trong giấc ngủ ở nơi nào rồi.”



“Vậy thì chưa hẳn. Tuy U Mộng khó giải nhưng cũng không phải không thể chữa, huống hồ người dùng loại đao pháp ấy nhất định sẽ không cam lòng chết ở trong mơ.” Lệ Phong rút tay lại, vẻ mặt dịu đi: “Hỏi thêm lần nữa, ngươi đến đây làm gì?”



“Được, vậy nô gia cũng nói thẳng…” Bộ Tuyết Dao che miệng cười, ánh mắt xoay xoay “Lần này chưa phá được Kinh Hàn quan, cung chủ khó lòng ăn nói với vị đại nhân đó, mà ta cũng khó lòng ăn nói với cung chủ, cho nên cố ý tới tìm Lệ lang cầu một đường sống.”



Lệ Phong cười nhạt: “Đời ta, chỉ giúp người khác chọn đường chết thôi.”




Đường cùng rồi, Tiết Thiền Y tới biên quan. Nàng dùng hết số lộ phí vốn ít ỏi của mình, xen lẫn trong đám dân chạy nạn vào thành, lặng lẽ hỏi thăm nơi đóng quân, cuối cùng ở nơi đó nàng nhìn thấy sư phụ nàng đang mặc quần áo binh sĩ.



Hai người ai cũng mặt mũi lấm lem nhếch nhác, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên họ đã nhận ra nhau.



Khoảnh khắc ấy nàng mừng đến chảy nước mắt, nàng ôm sư phụ khóc to, tựa như con chim non đi lạc tìm thấy đường về.



Nhưng sư phụ lại bảo nàng trở về, còn nói: Từ nay về sau hắn chính là Tạ Vô Y, con phải nghe lời hắn.



Một thoáng trước còn hi vọng, một thoáng sau đã lụi tàn, vui bao nhiêu, nỗi buồn cũng từ đó kéo tới, đại khái chính là như vậy.



“Người không lay chuyển được ta, đành phải nói hết mọi chuyện cho ta biết, rồi đưa hết tiền bạc trên người cho ta, đuổi ta về. Ta hết cách, lại tức giận nên đã đưa ngọc bội cho sư phụ, nói nhất định sẽ chờ người quay về Đoạn Thủy sơn trang, sau đó ta trở về.” Tiết Thiền Y nhếch môi, “Không có sư phụ, ta sẽ thay người trông chừng Đoạn Thủy sơn trang, trông chừng A Ly.”



“Ngươi là một đệ tử tốt, biết giả vờ, biết nhẫn nhịn, còn không thay lòng đổi dạ.” Tạ Vô Y chắp tay đứng đó, “Lần này ta cho ngươi tới Thương Tuyết cốc tìm Quỷ Y, hẳn là ngươi đã biết phương pháp thay gân đổi máu có thể giúp ta khỏi hẳn, cũng biết nếu dùng cách này, Tạ Ly sẽ chết, cho nên ngươi mới mạo hiểm để một tên không rõ lai lịch trà trộn vào sơn trang.”



Tuy ba năm nay Tạ Vô Y chỉ ở trong sơn trang, nhưng Tiết Thiền Y biết hắn vẫn nắm hết mọi quyền hành nơi này, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cho dù nàng có cố gắng cũng chưa chắc bảo vệ được Tạ Ly.



Nàng không thể tin tưởng tên Tạ Vô Y bụng dạ khó lường ấy, cũng không tin vào một người có thế lực yếu ớt như mình. Vì vậy khi phát hiện Diệp Phù Sinh có võ công cao cường, nàng đã dẫn người này vào sơn trang, không phải muốn y bảo vệ Tạ Ly mà muốn để y thu hút sự chú ý của Tạ Vô Y, để nàng có thời gian suy tính.



Tạ Vô Y nói: “Hành động tuy thông minh nhưng cũng rất mạo hiểm.”



Trên trán Tiết Thiền Y đổ đầy mồ hôi lạnh, theo bản năng nàng nắm chặt thanh đoản đao.



“Nếu ngươi dám nhúc nhích một cái, ta sẽ để ngươi thiếu một cánh tay.” Tạ Vô Y giễu: “Nếu ta muốn tính sổ, ngươi cho là ngươi còn có thể đứng đó nói chuyện sao?”



“…Thiền Y đa tạ trang chủ.”



“Tuổi không lớn lòng dạ lại không nhỏ, nhưng những người ta gặp còn nhiều hơn ngươi bao lần. Từ lúc ngọc bội bị mất trộm, ta đã bắt đầu nghi ngờ ngươi, sở dĩ ba năm qua ta chưa động tới ngươi là vì với ta ngươi chưa tạo ra được uy hiếp gì. Huống hồ, bên cạnh Tạ Ly chỉ có một mình ngươi là thật lòng, tuy nói hơi ngu ngốc chút nhưng cũng chưa tới nỗi ngu không ai bằng.” Tạ Vô Y vung tay lên, vứt cho nàng một cuộn giấy: “Hôm nay nói rõ, chuyện này coi như kết thúc ở đây. Kế tiếp, ngươi theo đó mà làm.”



Tiết Thiền Y mở cuộn giấy ra nhìn, toàn thân chấn động, tay cũng run lên.



“Ngươi…”



“Thế nào?”



Câu nói đã tới bên miệng cuối cùng lại nuốt xuống, nàng sửa thành: “…Nếu đã tới rồi, không đi gặp lão trang chủ một chút sao?”



“Cả hai đều chẳng ưa nhau, gặp có ích gì?” Tạ Vô Y nhìn cánh cửa đóng chặt, lắc đầu, xoay người đi.



Ngay lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa, Tiết Thiền Y hỏi: “Sư phụ ta… có khỏe không?”



Gót chân Tạ Vô Y dừng ngay trước bậc cửa, qua một hồi sau mới trả lời: “Hắn chết rồi, không phải ta giết, tin hay không tùy ngươi.”