Phong Đao
Chương 17 : Cựu oán
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Chiêu thức ấy của Bộ Tuyết Dao có thể nói quá nhanh, quần hùng ở đây tự hỏi đều không theo kịp.
Ngay khi ngón tay trắng như bạch ngọc sắp chạm vào cổ Diệp Phù Sinh, thanh âm mang theo ý cười lại từ phía sau hắn truyền đến: “Mỹ nhân, cẩn thận a!”
Bộ Tuyết Dao biến sắc, tay chộp vào khoảng không – thế nhưng lại là tàn ảnh!
Thân hình Diệp Phù Sinh đã vọt đến sau lưng hắn, nhấc chân chiếu đúng hậu tâm đá tới. Bộ Tuyết Dao vốn đang mất đà, bởi vì quán tính ngã về phía trước, nếu bị một cước này đá trúng, chỉ sợ cũng phải lăn tòm xuống hồ nước.
Mỉm cười kiều mị, thân trên Bộ Tuyết Dao gập lại, cánh tay biến trảo thành chưởng ở trên Mai hoa thung chống đỡ, chân phải thuận thế đá về phía sau một cái. Song cước hai người hung hăng chạm vào nhau, lại đồng thời mượn lực chấn động bứt trở ra.
Bộ Tuyết Dao đứng bằng một chân trên Mai hoa thung. Hai chân Diệp Phù Sinh lại vững vàng dừng lại trên một tán lá sen đang ngửa mặt lên trời.
Từ lúc ra tay đến khi đứng lại đã qua ba chiêu, trên hành lang quần hùng lại chỉ kịp chớp mắt.
“Thật nhanh!” Lục Minh Uyên khép lại chiết phiến (*) màu trắng, trong mắt tràn đầy sợ hãi than thở “Bộ pháp ‘Vong Trần’ của Bộ Tuyết Dao đã bảy năm qua chưa gặp được địch thủ. Không ngờ vị hiệp khách này so với hắn còn nhanh hơn một phân!”
[(*) chiết phiến: quạt xếp bằng giấy]
Bàn tay Tạ Vô Y đặt trên chuôi đao hơi thả lỏng, ánh mắt dịu xuống, trong lòng lại âm thầm thở dài.
Nếu người này mắt không mù chân không tật, một cước vừa rồi kia tuyệt sẽ không để Bộ Tuyết Dao dễ dàng tránh thoát được. Đúng là trời già đố kỵ anh tài, ắt phải thêm chút khó khăn thử thách.
Tiết Thiền Y trừng lớn đôi mắt đẹp. Tạ Ly vừa mới bị Diệp Phù Sinh cưỡng ép nhét một hạt đậu phộng vào miệng, lúc này đã rơi xuống đất.
“Tiếu lang quân hảo thân thủ!” Bộ Tuyết Dao điểm nhẹ đôi môi đỏ chót, mị thái thiên thành. Đổi lại là nam nhân khác chỉ sợ sớm đã hô hấp dồn dập tim đập liên hồi; Đáng tiếc trước mắt làm ra vẻ ta đây cũng chỉ để cho tên mù nhìn, rõ ràng là đàn gảy tai trâu mà!
Mộc đao trong tay trái Diệp Phù Sinh hoành trước ngực, nghiêng đầu hướng về phía hắn mỉm cười nói: “Được mỹ nhân khen ngợi, cho dù thất bại cũng vui lòng!”
Lời còn chưa dứt, Diệp Phù Sinh đã lăng không nhảy lên. Chiếc lá sen kia chỉ nhẹ nhàng rung động, mà cả người y lại giống như mũi tên rời cung, mộc đao rít lên cắt ngang không trung, vậy mà lại phát ra tiếng leng keng vang dội. Chỉ một cái chớp mắt, liền sát qua bên cổ Bộ Tuyết Dao, xén mất một lọn tóc đen, lưu lại một vết thương đỏ nhạt.
“Nam nhân miệng càng ngọt, quả nhiên tâm lại càng tàn nhẫn a…” Bộ Tuyết Dao trở tay một chưởng đẩy mộc đao ra, chân trái đột nhiên nâng lên mềm dẻo tựa như rắn quấn lấy thắt lưng Diệp Phù Sinh, nhẹ nhàng xiết lại, trong khoảnh khắc đột nhiên phát lực, đem cả người y quăng ra ngoài.
Đáng tiếc một bước lùi này của hắn, đã bị Diệp Phù Sinh vừa vặn đoán trúng.
Hai mắt y rõ ràng không thể nhìn thấy, lại chuẩn xác mà đoán chắc phương hướng Bộ Tuyết Dao sẽ lui về phía sau. Bộ Tuyết Dao lần này liền lui ngay vào trước ngực y đón sẵn, chưa kịp xoay người, bàn tay Diệp Phù Sinh đã chế trụ cổ họng hắn.
Miệng y mấp máy, trong khoảng cách gần như vậy, Bộ Tuyết Dao vẫn như cũ chỉ có thể nghe được vài âm thanh nhỏ vụn của y, giống như là mơ ngủ, nghe không rõ tiếng.
Ngay sau đó, Diệp Phù Sinh như diều hâu mãnh liệt xoay người, hung hăng đem Bộ Tuyết Dao quật xuống!
Thực ra y có lòng muốn đạp thêm một cước, đáng tiếc ám thương trong cơ thể quấy phá, liền cũng theo sát phía sau mà rơi xuống. Ngay lúc đó một dải lụa đỏ vừa vặn quét đến, gắt gao cuốn lấy thắt lưng y, tức thì kéo ngược lên hành lang dài, lúc này mới khỏi lâm vào cảnh ướt sũng.
“Khụ khụ khụ… Đa tạ Trang chủ.”
“Biết rõ thân có cố tật, còn muốn đi lên thể hiện, quả thật là ngại mệnh quá dài mà!” Tạ Vô Y buông Xích Tuyết luyện, mở miệng vẫn không ra lời hay nào.
Diệp Phù Sinh nhún vai, tính toán không cùng hắn chấp nhặt, không ngờ tới ngay sau đó đã bị đổ cho một ly trà gừng hương vị cổ quái, ho đến chết đi sống lại, cổ họng lẫn phổi thiếu chút nữa nổ tung.
“Đừng có gây phiền toái nữa, ngồi xuống!”
Tiết Thiền Y buông xuống chén trà không, trên mặt mày tràn đầy ghét bỏ cùng không kiên nhẫn. Ngược lại phía sau Tạ Ly nhịn không được cười “Phốc” lên một tiếng.
Một chén trà gừng này chính là sớm hôm nay Tạ trang chủ đã phân phó hạ nhân chuẩn bị cho Diệp Phù Sinh, dùng bốn khối gừng già mới nấu ra được một chén nho nhỏ như vậy, ai ngửi không thôi cũng đều đã muốn sặc.
Lấy gừng khi dễ người khác, giờ lại bị ho sặc vì gừng, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn báo ứng mà.
Bộ Tuyết Dao cũng bò lên hành lang dài, phun ra một búng máu, lúc này mới cảm thấy kinh mạch bị tắc nghẽn trong ngực hơi giảm. Hắn tiến tới bên Lệ Phong thì thầm vài câu, đôi mắt nguyên bản lạnh lẽo thâm trầm của người này nhất thời sáng ngời, lại rất nhanh biến mất tăm mất tích.
Hắn gọi một thủ hạ phân phó vài câu, sau khi đối phương lui xuống, Lệ Phong mới lấy đao đứng dậy, vận khởi khinh công dừng trên một cây cọc trên Mai hoa thung, nói: “Nếu trước mắt chưa phân thắng bại, như vậy liền từ Lệ mỗ đến khiêu chiến, quyết một ván chung cuộc đi. Tạ trang chủ, thỉnh!”
—————Sentancuoithu————