Phong Đao
Chương 206 : Phong vân (thượng)
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
Lần này bạch đạo liên quân thề tấn công Mê Tung lĩnh, không chỉ muốn đối mặt với Táng Hồn cung ác danh rõ ràng, còn phải nghênh chiến toàn bộ tà ma ngoại đạo từ ngũ hồ tứ hải nghe tiếng mà đến, thanh thế lần này vượt xa một trận Tư Quyết cốc năm đó. Vì thế, Thẩm Vô Đoan một mặt thả ra phong thanh hấp dẫn ám cọc, một mặt vung ma đao soàn soạt âm thầm nhổ từng cái đinh trong mắt;
Đoan Hành trưởng lão, Sắc Kiến phương trượng, Khúc Cẩn, Đoan Nghi sư thái bốn vị trưởng bối đức cao vọng trọng thì dao sắc chặt đay rối, liên hệ các đại chưởng môn tề tụ một đường thương thảo đại sự. Sau khi quần hùng thệ ước, dưới đề nghị của Khúc Cẩn đem liên quân phân chia thành tả, trung, hữu ba đường, chia theo đường thủy, đường núi và quan đạo ba hướng vây đánh, thời gian trước sau lệch khoảng nửa ngày, vừa có thể mở đường, cản hậu lại có khả năng chiếu ứng lẫn nhau.
Huyền Tố cùng Hằng Viễn dẫn người đi đường núi. Cánh quân này ngoại trừ vài người lớn tuổi kinh nghiệm phong phú, đa phần là thiếu niên võ lâm huyết khí phương cương như La Tử Đình, Hằng Minh toàn bộ đều trong hàng ngũ, một đường vượt mọi chông gai, không quản gặp phải lục lâm lưu phỉ hay là ma đạo yêu nhân, đều chưa từng lui nửa bước.
Không phải là không có người sợ hãi, cũng không phải là không có kẻ sợ hãi chém giết trốn sau người khác. Khởi điểm, Huyền Tố còn phải hết sức tương trợ, vì thế vài lần lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Sau đó Hằng Viễn thấy hắn ra tay dẫn địch liền tá lực đả lực đem người đẩy ra, bình thản nhìn đám người nhát gan kia ở dưới đao quang kiếm ảnh chật vật tránh né, đến cuối cùng hoặc nhặt lên binh khí liều mạng đánh một trận, hoặc khoanh tay chịu chết ngay tại đương trường.
“Ngươi có thể cứu bọn họ một lần, không thể cứu bọn họ cả đời.”
Đêm đó lúc ở trong rừng cây hạ trại nghỉ ngơi, Huyền Tố chau mày đem Hằng Viễn dẫn xa chỗ mọi người, nhưng mà không để hắn kịp nói ra, tăng nhân tuổi trẻ đã chắp tay niệm câu “A Di Đà Phật” cướp lời nói trước.
Huyền Tố biết hắn nói đúng, nhưng cũng không thể đồng ý: “Lần này tuy là rèn luyện lại là trừ ma, đại sự sinh tử đều không phải chuyện đùa. Chúng ta có thể cứu người một lần chính là một lần, chẳng lẽ thấy chết mà không cứu?”
Hằng Viễn cười: “Lúc trước được Đoan Thanh đạo trưởng nhắc nhở, vốn tưởng rằng Huyền Tố đạo trưởng đã nhập cảnh giới ‘Tận tình’ đại viên mãn, phải là lúc tận tình tùy ý, hiện giờ nhìn thấy nhân từ thương xót, mới biết con đường của đạo trưởng cùng bần tăng bất đồng.”
Huyền Tố nói: “Là ta trong lòng có ngoại vật, khó vứt bỏ trần niệm.”
Hằng Viễn lắc đầu: “Cũng không phải, chính bởi vì Huyền Tố đạo trưởng trong lòng không có ngoại vật, mới có thể nhất niệm nhân minh, xem vạn người vì vạn sự, phân biệt vi cùng vô vi. Cho dù một thân ở trong hồng trần, tâm vẫn vững vàng chính là thanh tĩnh yên ổn.”
Huyền Tố hỏi lại: “Như vậy đạo của Hằng Viễn đại sư là gì?”
Hằng Viễn mỉm cười, thanh âm rất nhẹ, lại gằn từng chữ: “Phật độ người hữu duyên, ta độ người vô duyên.”
Trong tay của hắn, chuỗi phật châu bằng gỗ tử đàn nhiễm máu, ngay cả đã được lau qua, những chỗ khắc hoa văn vẫn lưu lại màu đỏ sậm, lúc này ở trong bàn tay trắng trẻo của tăng nhân nhẹ nhàng lần gảy, giống như chuyển qua một vòng luân hồi.
Người hữu duyên có thể phóng hạ đồ đao lập địa thành phật. Kẻ vô duyên thì khổ hải vô nhai tội không thể thứ.
Phật tổ mặc dù từ bi, nhưng cũng không thể độ được hạng người gian ngoan gàn bướng, đành phải sinh ra Nộ Mục kim cương, lấy giết để ngăn giết, trảm nghiệp đoạn tội.
Huyền Tố ngẩn ra.
“Lúc ta nhập môn, từng hỏi qua sư phụ ba vấn đề. Hắn nói ta tự mình suy nghĩ rõ ràng mới xem là minh bạch. Một lần nghĩ này chính là tám năm…” Hằng Viễn nhìn thẳng vào mắt hắn “Người trảm nghiệp tuyệt vọng mới có thể bỏ xuống đồ đao, người nuốt hận khổ hải mới biết quay đầu lại là bờ. Ta xuống địa ngục chỉ vì cứu khổ cứu nạn. Nếu như thế, kim thân mặc dù tại Già Lam, Phật tổ ở trong bản tâm, chỉ cần lòng bần tăng có ý niệm độ ách, mặc thân nhiễm nhân quả, cũng vẫn được xem là phật trong người.”
Huyền Tố muốn nói lại thôi. Hắn nghĩ không ra mình có thể nói gì, cũng không biết mình nên nói cái gì, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.
Hằng Viễn cười nói: “Huyền Tố đạo trưởng cho rằng đây là tà thuyết?”
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (*). Nhưng mà thiên hạ bao nhiêu thuyết khác nhau, nhưng không thuyết nào có tội, nói gì đến phân biệt chính tà đúng sai?” Huyền Tố nghiêm nghị nói “Con đường của Hằng Viễn đại sư, chỉ có tự mình giải quyết cho tốt, người ngoài đều không thể xen vào. Huyền Tố chỉ nguyện đại sư ghi nhớ bản tâm, không phụ ‘A Di Đà Phật’.”
“Lại là hòa thượng!” Địch U Dung bị hắn phá vỡ “Mị âm”, trong mắt thoáng lóe lên sắc giận hận.
Huyền Tố lại không để nàng có cơ hội yêu ngôn hoặc chúng (*), mắt thấy song phương đã bắt đầu giao chiến, Vô Vi kiếm ở trong tay hắn xoay chuyển, người cùng kiếm cơ hồ hóa thành một hư ảnh nhanh như tia chớp. Địch U Dung cả kinh ngửa ra sau hạ thắt lưng xuống, hai chân nâng lên đá vào chuôi kiếm, đồng thời một chưởng chống xuống đất, thân thể lật lại, dùng cặp chân kia kẹp lấy cánh tay cầm kiếm của Huyền Tố.
[(*) yêu ngôn hoặc chúng: dùng ngôn ngữ tà thuyết mê hoặc người khác]
Chiếc váy dài tung lên, lộ ra một mảng lớn da thịt trơn bóng trắng nõn. Đáng thương Huyền Tố từ nhỏ không quen phong nguyệt, cánh tay bị ôn hương nhuyễn ngọc này quấn lấy, liền nhắm mắt lại.
Địch U Dung ngân giọng mỉm cười, trong mắt lưu chuyển vẻ tàn nhẫn, một chân quấn lấy khuỷu tay Huyền Tố, một chân đá thật mạnh vào ngực hắn. Ngay sau đó nàng buông chân ra, nương theo lực phản chấn phóng người lên, trong tay áo lóe lên một cái, chủy thủ tôi độc hóa thành một tia sáng lạnh lẽo hướng về cổ họng Huyền Tố.
“Đinh…” chủy thủ đánh thẳng lên thân Vô Vi kiếm. Huyền Tố mắt vẫn nhắm nghiền, tay trái lại chuẩn xác chế trụ mạch môn cổ tay phải của Địch U Dung. Cùng lúc đó Hằng Viễn phi thân đến gần, nhẹ nhàng đưa ra một quyền lại là dừng ở trên lưng Huyền Tố.
Một cỗ nội kình vừa nhu vừa cương xuyên qua thân thể Huyền Tố truyền về hướng Địch U Dung. Người trước không cảm thấy gì dị thường, người sau nhất thời sắc mặt trắng nhợt, thân thể bị văng ra đập lên cây đại thụ. Lúc ngẩng đầu lên được, mặt đã như giấy vàng, há miệng nôn ra một ngụm máu tươi.
«Phật quyền» là võ học thành danh của Tây Phật Sắc Không. Tuy là võ điển chí cương chí dương, chiêu thức lại thập phần chú trọng cương nhu tương hợp. Hằng Viễn được người này dạy dỗ chỉnh chỉnh tám năm, yếu lĩnh trong đó sớm đã thuộc làu, nhưng lại bị vây trong tâm tính cực đoan thủy chung không thể khám phá thông thấu.
Cho tới hôm nay, tâm tính bị giam cầm suốt tám năm một sớm thoát phá, bao nhiêu chuyện cũ quá khứ đã được chôn xuống đất vàng.
Hắn rốt cuộc tìm được con đường cho chính mình.
Địch U Dung bất ngờ không kịp đề phòng trúng một quyền này, nếu không đúng lúc dùng nội lực bảo vệ phế phủ, sợ là có thể bị quyền kình đánh nát tâm mạch. Nàng vốn đã bị thương, hiện tại lại thương chồng thương. Mắt thấy chiến sự trong rừng không thể chiếm thượng phong, liền bấm tay huýt sáo, để tâm phúc không cần ham chiến, nhanh chóng rút lui.
Đúng lúc này, tiếng dây cung đột nhiên vang lên. Tai Huyền Tố rất thính, bước chân vốn muốn đuổi theo liền khựng lại, quay người cầm kiếm nhào xuống trước đám người bạch đạo, quát to: “Nằm xuống!”
Mọi người không hề nghi ngờ hắn, kẻ phản ứng chậm cũng bị người bên cạnh dùng sức đè xuống. Cơ hồ ngay sau đó, mấy mũi tên phía sau đám người Địch U Dung bắn ra, trước sau ba đợt liên tiếp, thời gian hơn kém giây lát, góc độ kỳ quỷ, nhanh chóng mạnh mẽ. Vài đệ tử Võng Lượng môn vừa mới phi thân lên, liền thành bia ngắm tự tìm đường chết. Hơn nữa diện tích bắn tên lớn như thế nhưng không ngộ thương đám người bạch đạo, thời cơ canh chuẩn, phương vị chính xác, có thể thấy người hạ lệnh cao minh.
Địch U Dung ỷ vào khinh công hiểm hiểm thoát khỏi mưa tên, trốn vào rừng cây chưa kịp đứng vững, sắc mặt liền biến đổi. Tay áo dài đảo qua vừa kịp đẩy ra binh khí đâm thẳng đến mặt. Nhưng mà người nọ lực đạo mặc dù không đủ, ứng biến lại cực nhanh, thân thể thuận thế xoay chuyển, trở tay đâm ngược binh khí qua nách về phía sau, lần này dùng tám phần lực đạo, xuyên thịt nhập xương!
Mũi thương lạnh lẽo nhiễm máu xuyên từ bụng Địch U Dung ra sau thắt lưng. Nàng dưới đau đớn vẫn chưa từ bỏ ý định, chủy thủ trong tay áo tung ra, bắn thẳng đến trước mặt người dùng thương. Cô nương tuổi trẻ kia ánh mắt cũng không chớp, chỉ là sắc mặt phát lạnh, không hề quan tâm đến mình mà chỉ tăng thêm hai phần dư lực.
Một hòn đá xé gió bay tới, ở lúc suýt xảy ra tai nạn đem chủy thủ đánh lệch đi, đồng thời trường thương đã theo bước chân chủ nhân hăm hở bước tới vung cao, đem Địch U Dung bêu đứng lên, như một dạng chiến kỳ bằng người.
Tần Lan Thường lau chút máu dính trên mặt, đối bọn Huyền Tố cười như một con mèo tinh quái. Nhưng mà ý cười kia chợt lóe lướt qua, chỉ thấy nàng đảo qua dư nghiệt Võng Lượng môn đương trường, thanh âm vẫn còn một chút ngây ngô lúc này lạnh như đao: “Ngoại trừ đồng đội (*) chúng ta, một kẻ không lưu!”
[(*) nguyên văn «bào trạch» : “Bào” là áo khoác ngoài; “trạch” là áo lót trong. “Bào trạch” là chỉ tình bạn bè/tình đồng đội thắm thiết, mặc chung áo]
————Sentancuoithu———–