Phong Đao

Chương 210 : Trường sinh

Ngày đăng: 09:47 18/04/20


Đây là thời điểm hắc ám nhất trước khi bình minh.



Bầu trời ngàn dặm đều chìm trong bóng đêm. Một vài ngôi sao thưa thớt tỏa sáng xuyên qua mây đen, gió dữ đuổi mây bay tan tác như ruột bông rách. Dưới bầu trời đêm là núi rừng sâu thẳm như đầm rồng, ánh lửa tựa như quỷ mị từ mọi nơi lặng yên sáng lên, gặp gió bập bùng, tựa như thân rồng hết giãn ra lại cuộn vào, màu đỏ như máu nhiễm hồng quá nửa Mê Tung lĩnh.



Tiêu Diễm Cốt khép một thân áo khoác sẫm màu, che lại thân hình đầy thương tích phía dưới. Nàng đứng đầu ngọn gió, sau lưng là thi thể đầy đất, cùng một hàng thuộc hạ trang nghiêm.



Nàng nhẹ giọng hỏi: “Bốn phía sơn môn, hiện tại tình huống như thế nào?”



Phía sau một nam nhân mặc áo xám nói: “Mấy ngày trước, bạch đạo đại quân phân chia hai đường đóng giữ phía ngoài hai mặt sơn môn nam, bắc. Đường núi đường thủy nơi này đã bị bắt chẹt. Đường nhỏ phía tây còn nằm trong khống chế của chúng ta. Về phần phía đông… Thám tử báo lại, ở phương hướng đó đã phát hiện tín hiệu của bạch đạo viện quân.”



Tiêu Diễm Cốt từ trên cao nhìn xuống, như là xem thường phía dưới chém giết, lại như là ngẩn người.



Nhãn kiến tha khởi cao lâu, nhãn kiến tha yến tân khách, nhãn kiến tha lâu tháp liệu. (*)



[(*) Mắt thấy người lên lầu cao, mắt thấy người đãi tân khách, mắt thấy lầu cao đổ sụp. Toàn câu đại ý chứng kiến thăng trầm của đối phương.]



Đây là nơi Tiêu Diễm Cốt đổ tâm huyết mười mấy năm tuổi trẻ, cũng là căn nguyên nửa đời tinh phong huyết vũ mệnh đồ chông gai của nàng.



Nàng tận mắt thấy Táng Hồn cung cường thịnh như thế nào, tận mắt thấy Hách Liên Ngự cường đại như thế nào, lại tận mắt thấy như thế nào là “thịnh cực tất suy”, đến bây giờ cùng đường bí lối, lầu cao xiêu vẹo.



“… Lại chờ thêm một canh giờ, chúng ta sẽ đi.”



Nam nhân áo xám ngẩn ra: “Từ đường phía Tây đi?”



“Con đường phía Tây dẫn ra quan ngoại nhanh chóng. Hiện tại Tây Xuyên biên cảnh hỗn loạn, chúng ta đi hoặc là chịu chết, hoặc là sẽ trở thành con cờ tiếp theo của dị tộc.” Tiêu Diễm Cốt lạnh lùng mỉm cười “Theo đường vòng, từ Thu Thủy am đi Bắc cương!”



“Thu Thủy am đã nằm trong tay bạch đạo, người chưởng sự nơi đó …”



“Đồ đệ của Nam Nho Nguyễn Phi Dự, Đại tiểu thư Bách Quỷ môn Tần Lan Thường, chủ nhân Minh Chúc đổ phường Doanh Tụ, còn có… Quỷ Y Tôn Mẫn Phong của Động Minh cốc.” Thanh âm Tiêu Diễm Cốt càng lúc càng nhẹ, nói xong lời cuối cư nhiên còn mang theo ý cười “Đều là người thông minh, dĩ nhiên sẽ làm ra lựa chọn thông minh. Bất quá dù sao cũng phải lưu lại cho bọn hắn chút thư tín để giải thích.”



Nam nhân áo xám hiểu ý: “Thuộc hạ minh bạch.”



Trên thực tế trong lòng hắn còn một nghi vấn: trước sau gì cũng phải đi, vì cái gì không thừa dịp hiện tại lui binh, trái lại muốn ở chỗ thị phi này lưu thêm một canh giờ?



Nhưng mà Tiêu Diễm Cốt không nói, cũng không có người dám hỏi. Làm thuộc hạ cũng phải có chút nhãn lực, việc không nên nghe, không nên nhìn, không nên hỏi, vĩnh viễn không cần tò mò.



Tiêu Diễm Cốt khoanh tay mà đứng, ánh mắt lướt qua đống hỗn độn đầy đất, nhìn về hướng Kinh Phong điện.



Gió từ bên kia thổi đến, nàng ngửi thấy được hương vị tanh hôi của tử vong.
Thanh âm rất thấp, lại ho đến tê tâm liệt phế. Trên gương mặt tái nhợt của Đoan Thanh hiện ra bệnh thái đỏ bừng. Hắn bất động thanh sắc mà vận chuyển tâm pháp, áp chế nội tức quay cuồng trong ngực, sau đó nâng bước hướng về thi thể Hách Liên Ngự đi đến.



Cổ trùng đầy đất tựa hồ ngửi được khí vị bất an, rục rịch ngóc đầu dậy, phát ra tiếng vang “sàn sạt” kỳ quái, dữ tợn lại đáng sợ. Nhưng mà chúng chịu Trường Sinh cổ khống chế, chỉ có thể tụ tập trong đại điện, rời xa những khe hở nơi cửa sổ cửa chính.



Đoan Thanh cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể Hách Liên Ngự, trong mắt phong vân thoáng thay đổi, cuối cùng đều hóa thành màu xám nhàn nhạt.



Hắn thở ra một hơi, một tay lấy Phá Vân kiếm, một tay nhấc lên thi thể Hách Liên Ngự, xoay người đi về hướng tẩm thất trong Kinh Phong điện.



Hách Liên Ngự có thể khổ công cực nhọc nhưng cũng xa hoa lãng phí cùng cực, nội thất nơi mình ở bố trí đến cực kỳ tinh xảo hoa mỹ. Ánh mắt Đoan Thanh hờ hững đảo qua, cuối cùng dừng lại trên chiếc giường phủ kín gấm vóc gối cao đệm dày kia.



Trường kiếm vung ra. Kiếm khí xốc chiếc giường lên, màn lụa tầng tầng lớp lớp bay tán loạn, lộ ra một khối quan tài đặt ở dưới giường.



Một chưởng đẩy nắp áo quan ra. Bên trong chỉ có một bộ quần áo cùng một bức họa.



Bộ quần áo kia hẳn là qua rất nhiều năm, đường may đã sờn, các góc cũng đã rách, vân văn thêu bên trên cũng không còn như cũ, lại chỉnh chỉnh tề tề đặt trong quan tài, hai tay áo đặt trên ngực, sắp xếp thành bộ dáng người ngủ yên.



Đoan Thanh mở bức họa kia ra, bên trên là một bộ xương trắng dựa vào vách tường xiêu, trong bàn tay không trọn vẹn mang theo một đóa hoa diễm lệ loá mắt.



Ánh mắt của hắn từ hình ảnh chuyển qua gương mặt Hách Liên Ngự, cũng không nói gì, chỉ đem bức hoạ cuộn tròn trả lại chỗ cũ, sau đó song chưởng dùng sức, đem thi thể Hách Liên Ngự thả vào, cũng bao gồm cả Phá Vân kiếm.



Ngón tay bóp miệng thi thể mở ra, Trường Sinh cổ hấp hối bị thả vào. Nó ngửi thấy mùi máu tươi lập tức phấn chấn lên, nhưng mà người đã chết làm sao có thể liên hệ sinh cơ với nó?



Khoảnh khắc Trường Sinh cổ rời tay, cổ trùng bên ngoài liền giống như điên cuồng đổ hướng về nơi này. Ngón tay Đoan Thanh ở trên cánh tay trái thuận thế đẩy xuống, vết thương trên cổ tay còn chưa khép miệng lần thứ hai rách toạc, theo động tác chếch lên của hắn, một dòng máu đầm đìa kéo từ trong quan tài dài ra ngoài đất, giống như vẽ ra một con đường bằng máu tanh đỏ thắm.



Lúc con cổ trùng đầu tiên theo huyết tinh khí tiến vào trong quan tài, Đoan Thanh liền cầm máu bịt vết thương, nhảy lên ra ngoài ba thước, đứng nhìn những cổ trùng đó liên tiếp dũng mãnh chui vào quan tài, cùng tiếng cắn nuốt làm người ta mao cốt tủng nhiên, tựa như có cốt nhục bị nghiền thành bột mịn.



Lúc một con cổ trùng cuối cùng chui vào quan tài, hắn đá một cái, nắp áo quan bay lên hạ xuống, đem hết thảy đều giam chặt trong bóng tối, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.



Lúc này, phương đông mặt trời đã he hé lộ ra, chân trời phương xa ẩn hiện ánh sáng nhạt. Toàn bộ Kinh Phong điện đều đã bị củi đốt dầu hỏa cùng vật dẫn lửa vây quanh kín mít. Ở những chỗ vách tường dày rộng, hoặc những chỗ cửa đá còn chất đống hơn mười khối lôi hỏa đạn. Đám thuộc hạ Bách Quỷ môn đem từng khối thi thể đều ném vào trong. Sở Tích Vi nghe được tiếng hỗn loạn dưới chân núi theo gió ồn ào náo động mà lên, từ trong lòng lấy ra một cái tín hiệu châm lửa vứt lên cao. Một đạo pháo hoa màu đỏ tươi ở trong màn đêm tối đen nổ tung, trong giây lát lưu quang tỏa khắp bốn phía, giống như đem không trung rạch ra.



Pháo hoa này kinh động toàn bộ Mê Tung lĩnh. Mà đám người ở Doanh Tụ ngoài núi chờ đã lâu rốt cuộn hòn đá lớn trong tim cũng rơi xuống. Vô số người phóng ngựa huy binh, tấn công nơi hiểm trở đã cố thủ trong nhiều năm này.



Diệp Phù Sinh nắm thật chặt tay Sở Tích Vi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Kinh Phong điện. Cho đến lúc đạo trưởng đầu bạc đi ra khỏi cửa lớn, hướng bọn họ gật đầu thật nhẹ, y mới chậm rãi nở nụ cười.



Sở Tích Vi từ thuộc hạ bên người tiếp nhận một cây đuốc, cùng Diệp Phù Sinh đồng loạt tung ra. Theo một lệnh này, vô số cây đuốc từ phía sau ném tới, ở trong màn đêm hôn ám kéo thành cái đuôi thật dài, tựa như trời cao rạch xuống chín tầng mây, thả ra một ngôi sao chổi quét không trung sạch sẽ.



———–Sentancuoithu——————