Phong Đao
Chương 63 : Người tới
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Thời điểm Sở Tích Vi tỉnh lại, đã là sáng sớm ba ngày sau.
Hắn ngủ đã lâu, toàn thân gân cốt vừa đau đớn lại vừa vô lực, trong đầu còn có chút mê mang, hai mắt nhìn lên một hồi, mới nhận ra chính là màn lụa màu vàng nhạt, chóp mũi còn ngửi được một cỗ dược hương như ẩn như hiện.
Sở Tích Vi giật mình, miễn cưỡng dùng sức nghĩ muốn ngồi dậy, không ngờ người lại bị một bàn tay chặn ngang. Hắn nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Diệp Phù Sinh đang ghé vào bên giường ngủ đến say sưa.
Xa cách mười năm, gặp lại cũng chỉ được hơn nửa tháng, Sở Tích Vi vẫn là lần thứ hai ngắm nhìn Diệp Phù Sinh tỉ mỉ như vậy. Hơn ba ngàn ngày đêm khiến hắn từ một tiểu thiếu niên đã trở thành đại nhân, lại không lưu nhiều dấu vết trên người Diệp Phù Sinh. Gương mặt chỉ thêm chút trầm ổn, tuy rằng vẫn phong lưu anh khí, lại không còn vẻ khinh cuồng tràn đầy trên mi mục như xưa.
Sở Tích Vi không cử động nữa, chỉ lẳng lặng mà ngắm y. Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Diệp Phù Sinh, trong lòng càng thêm mềm nhũn, vốn dĩ là đầy mình hỏa khí đều bị cảm xúc ôn nhu bất chợt này xóa sạch.
Hắn nhớ tới lúc Tần Liễu Dung còn tại thế, Thẩm Vô Đoan mỗi ngày dậy sớm, đều nhất định trở về phòng trước khi nàng thức giấc, nhìn người nọ từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, mỗi ngày ánh mắt đầu tiên đều dừng ở trên người mình.
Cái gọi là tương thủ, ngoại trừ đồng sinh cộng tử, chính là sớm chiều ở chung. Trước khi ngủ nhìn thấy người cuối cùng là ngươi. Tỉnh lại nhìn thấy người đầu tiên cũng là ngươi. Một mình ngươi, liền chiếm cứ vị trí tối mềm mại trong lòng ta, bảo ta phải đem ngươi từ bỏ, liền đau đến nửa điểm cũng không chịu nổi.
Thần sui quỷ khiến, Sở Tích Vi cẩn thận mà xê dịch thân thể, nghiêng đầu muốn chạm môi vào đôi mày cho dù đang trong giấc mộng cũng hơi hơi nhăn lại của Diệp Phù Sinh. Kết quả sắp sửa chạm vào, đột nhiên Diệp Phù Sinh lại mở mắt ra.
Sở Tích Vi: “…”
Hắn như tia chớp mà rụt trở về, động tác nhanh đến độ không giống kẻ bị trọng thương phải nằm trên giường, Diệp Phù Sinh còn chưa lấy lại tinh thần, vươn tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: “A Nghiêu, ngươi tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?”
Sở Tích Vi bày ra bản mặt quan tài, nói: “Hoàn hảo.” (*)
[(*) nguyên bản “mộc kiểm”: vẻ mặt trơ ra không cảm xúc]
Diệp Phù Sinh ngáp một cái: “Ngươi vừa mới xích lại gần như vậy làm chi? Làm ta sợ nhảy dựng!”
Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, áp xuống hỏa khí đang cháy thành tinh ở trong ngực nhảy nhót, Sở Tích Vi quay mặt đi nhắm mắt làm ngơ: “Có tia sáng dừng ở trên mặt ngươi, khiến ta chói mắt.”
Diệp Phù Sinh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy rằng mặt trời đã mọc, nhưng ánh sáng chưa lấy gì là ấm áp, càng miễn bàn đến việc chói mắt.
Diệp Phù Sinh ngồi ở trên đệm, tay cầm chén trà nóng uống một hơi, cảm khái nói: “Tuy rằng có chút ngỗ nghịch, nhưng ta mà có tiểu khuê nữ như vậy, cũng phải đem nàng sủng tận trời.”
Sở Tích Vi: “…”
Hỗn đản này hôm nay đại khái đầu lưỡi chưa tỉnh ngủ, nói chuyện toàn là cái hay không nói, đi nói cái dở!
Cứ như vậy ăn không ngồi rồi, cũng phí thời gian nửa ngày. Chờ đến lúc Diệp Phù Sinh phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện đã là hoàng hôn.
Y đã thật lâu không có nhàn nhã như vậy, đặc biệt ở nơi tiểu viện nông thôn này, trải qua những ngày bình thản, cuộc đời xa lạ với những ngày không chết không ngừng, quả thực là trong mộng cũng khó mà nghĩ tới.
Y ôm chén trà đã lạnh, thần sắc có chút mờ mịt, Sở Tích Vi nhìn thoáng qua, đang muốn nói cái gì, ngoài cửa liền vang lên tiếng vó ngựa.
Thanh âm này kinh động ba người trong viện. Tần Lan Thường ba ngày nay luyện võ, chiêu thức không biết có tinh tiến ít nhiều gì, khí lực lại có chút lớn, cầm thương tiến lên mở cửa. Kết quả là một thư sinh bạch y phong trần phóng ngựa chạy vào.
Chính là Lục Minh Uyên.
Tần Lan Thường theo bản năng mà vươn tay chạm vào hắn, sờ soạng một tay đầy bụi. Nhìn lại thư sinh nguyên bản quần áo trắng tinh chỉnh tề đã bị rách mấy chỗ, phía trên mơ hồ có thể thấy vết máu, trong lòng liền rơi bịch một cái.
May mà thời gian này mấy nhà trong thôn đều đang nhóm lửa nấu cơm, hắn lại theo đường nhỏ đến đây, cũng không khiến người chú ý. Tần Lan Thường nhanh chóng đem ngựa dắt vào cột bên cạnh đại thụ, đóng cửa lại.
Sở Tích Vi trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lục Minh Uyên thoạt nhìn thật sự chật vật, mặt xám mày tro, trên người rất nhiều vết thương, lớn nhỏ đều có. Máu khô khiến cho quần áo dán vào da thịt, nhưng hắn dường như không biết đau, nhìn có chút ngốc lăng, ánh mắt đảo từ gương mặt Sở Tích Vi sang Diệp Phù Sinh, cuối cùng đóng đinh mọc rễ trên người Tần Lan Thường.
Tần Lan Thường bị hắn nhìn khiến lông tơ dựng thẳng đứng, trong lòng có ý niệm gì đó nảy sinh, lại bàng hoàng đến căn bản nắm bắt không được.
Lục Minh Uyên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Sư phụ ta đã qua đời!”