Phong Đao
Chương 8 : Đường Sống
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Editor: Ổ Xù Già
Diệp Phù Sinh đỡ lấy Tạ Ly đã mềm nhũn, lại đưa tay gõ lên đầu cậu nhóc một cái: “Thằng nhóc này đúng là tìm đường chết quen rồi!”
Hai mắt Sở Tích Vi nhắm nghiền nhưng hắn cảm giác được vẫn còn một người, bèn nghiêng nghiêng đầu: “Vị này là…”
Người phụ nữ kia di chuyển, dùng khinh công bay tới chỗ hai người bọn họ, đưa tay đón lấy Tạ Ly mà không nói lời nào. Diệp Phù Sinh xoay qua, nơi này tuy u tối nhưng dù sao cũng có chút ánh sáng, y phải híp mắt nhìn một hồi mới lờ mờ nhận ra người nọ là vị ‘Hắc Sơn Lão Yêu’ trước đó.
Lúc này, người phụ nữ nọ dùng bàn tay trái thiếu đi ngón út của mình vuốt ve khuôn mặt Tạ Ly, từ tóc cho tới cằm, ngay cả chút bụi bặm dính trên mép tai cũng lau đi sạch sẽ. Thật hiếm khi đôi mắt mù mờ của nàng nhìn rõ, trong đôi mắt tơ máu dày đặc đầy hơi nước, rưng rưng như sắp rơi xuống, cuối cùng nàng lại nhịn không rơi một giọt nào.
Nàng lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Đây là… A Ly?”
Diệp Phù Sinh gật đầu, nàng ôm chặt Tạ Ly một hồi lâu mới nói: “Gầy quá, ôm mà cảm giác toàn là xương.”
Giọng điệu này… Sở Tích Vi suy nghĩ nhưng mặt ngoài vẫn thản nhiên. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trên mặt nhột nhột, định cho ngay một chưởng, cuối cùng lại nén xuống cái bản năng ấy.
Diệp Phù Sinh thản nhiên lật lật mí mắt đối phương, vừa lật vừa quơ tay: “Không sao, về thoa thuốc, bảy tám ngày là hết.”
Lâu như vậy… Sở Tích Vi nhíu mày, nói chuyện rất khách khí: “Các hạ am hiểu dược lý?”
Diệp Phù Sinh lắc đầu: “Bệnh nhiều thành ra biết chút ít… Hử?”
Đột nhiên Sở Tích Vi giơ tay lên, bắt gọn cổ tay Diệp Phù Sinh, sờ một mạch, sờ tới hổ khẩu và vết chai trên lòng bàn tay y.
Hắn cầm cái tay, khen: “Hảo đao.”
Diệp Phù Sinh bị hắn sờ nổi đầy da gà, Sở Tích Vi còn định sờ nữa, nào ngờ lại bị rút ra.
Diệp Phù Sinh rút tay về, cười cười: “Tại hạ Diệp Phù Sinh, là hộ vệ của Đoạn Thủy sơn trang.”
Y bối rối rút tay phải vào trong tay áo, vừa lúc che đi dấu răng cũ trên ngón trỏ. Lúc này mới thở phào một hơi, tựa như tránh vết sẹo cũ không cho bất kỳ ai chạm vào.
Diệp Phù Sinh? Sở Tích Vi cong khóe môi. Từ lúc nào mà Đoạn Thủy sơn trang có người này? Tên chưa từng nghe lại có bản lãnh như thế.
Trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt vẫn bình thản: “Tại hạ Sở Tích Vi, đa tạ đã giúp đỡ.”
Diệp Phù Sinh nhìn đống người rối vỡ nát bên chân mình, chỉ cười không nói.
“Một người chết như ta, chẳng lẽ còn cần ngươi tới mồ thắp cho vài nén nhang sao?” Nàng ta cười, bỗng nhiên im lặng, sau đó nhìn vào lòng Diệp Phù Sinh, sửa lời: “Hay là, ngươi cho A Ly… ăn nhiều thịt một chút.”
Diệp Phù Sinh ngẩn ra, sau đó cười to: “Được!”
Y vừa dứt lời, Sở Tích Vi chỉ nghe tiếng xích sắt vang lên ồn ào. Rất nhanh sau đó xung quanh cũng chỉ còn lại tiếng thở của ba người họ.
Diệp Phù Sinh dùng đầu ngón tay điểm một cái lên ngực Tạ Ly, cậu nhóc lập tức hớp một ngụm không khí thật to, sau đó ho khan, nghẹn tới mặt đỏ bừng.
Cậu còn chưa kịp chỉ trích gì, Diệp Phù Sinh đã phủ đầu trước: “Thiếu trang chủ, cậu nhỏ nên gan cũng nhỏ ha, mới đánh chút xíu vậy mà sợ tới ngất rồi?”
Tạ Ly: “Khụ… Ta là thấy một người phụ nữ…”
Diệp Phù Sinh tiếp tục ồn ào: “Phụ gì? Nữ gì? Nhãi con lông còn chưa mọc đủ đã bắt đầu nghĩ tới phụ nữ, đúng là có thiên phú lắm nha!”
Tạ Ly: “Không phải, ta…”
Diệp Phù Sinh: “Hiện giờ chúng ta phải thoát khỏi nơi quỷ quái này. Lại đây, có thấy cái lỗ hổng đó không? Nhỏ như vậy đó, cậu phải biến thành tú hoa châm ta mới có thể dẫn cậu theo bên người được, cho nên nhanh chóng chút, tự mình chui qua, có hiểu không?”
Tạ Ly: “…Hiểu!”
Vừa ỷ lớn hiếp nhỏ lại còn to mồm trách móc người ta quả là khiến Sở Tích Vi cũng ngại nhìn, hắn cảm thấy mình đúng là được mở mang kiến thức.
Lúc này ba người họ vừa già yếu, trẻ con lại còn tàn tật hơn phân nửa, Diệp Phù Sinh nhìn thằng nhóc cao chưa bao nhiêu, lại liếc qua ‘Hắc Sơn Lão Yêu’ cảm thấy có chút khó khăn. Hết đường rồi, y không thể làm gì khác ngoài dặn hai người họ chờ ở đây, còn mình thì chui qua dò đường.
Chui qua khe đá gần nửa thước, Diệp Phù Sinh thấy có một thềm đá dài phía trước, do lâu rồi không có người đi mà phủ một lớp bụi dày. Y cẩn thận tìm tòi một hồi, thấy không có cơ quan gì, nghĩ chắc là an toàn.
Vọng Hải triều là cấm địa trang chủ các đời của Đoạn Thủy sơn trang bế quan luyện võ, đương nhiên sẽ không phải là tuyệt cảnh chỉ có vào không có ra. Vừa nghĩ tới đó, Diệp Phù Sinh lại nghĩ tới những căn phòng đá phân chia trong ngoài, khóe miệng cong lên.
Đang suy nghĩ, chợt có tiếng bước chân vang lên từ phía bậc thang đằng xa, giống như có người đang từ từ đi xuống.
Diệp Phù Sinh nheo mắt lại, tay phải theo thói quen mò sang bên hông, nào ngờ trống không. Y giật mình, bất đắc dĩ cười khổ.
Tiếng bước chân ngày càng gần, kèm theo đó là ánh sáng lờ mờ, có người cầm lồng đèn trắng đi xuống bậc thang. Áo bào lẫn y phục xanh, mặt mày tái nhợt, giống như một con quỷ.
Diệp Phù Sinh ôm quyền, nói: “Tạ Trang chủ.”