Phong Đao
Chương 85 : Cố hữu (bạn cũ)
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Diệp Phù Sinh rời đi Động Minh cốc không lâu, Sở Tích Vi liền biết tin tức.
Hắn một đêm không ngủ, sáng sớm lại đi cấm địa nửa ngày. Lúc trở lại Lưu Phong cư chỉ thấy người đi nhà trống, buồn bã trong lòng chưa kịp nổi lên đã thấy Nhị nương đi đến.
Diệp Phù Sinh trước khi đi cố ý thỉnh Nhị nương hỗ trợ nhắn gửi, nếu mà Sở Tích Vi trở về tìm mình đừng có sốt ruột, mình chỉ cùng Quỷ Y đến Hoa Đăng trấn dạo chơi, đi một lúc rồi về.
Hắn nghe được những lời này, cho dù gương mặt vẫn không chút sắc hoà nhã như cũ, trong lòng cũng yên tâm một chút. Nhị nương dù sao cũng là nữ tử cẩn trọng, lại hàng năm hiệp trợ chưởng quản Bách Quỷ môn nội vụ, giờ phút này càng hiểu tình thế, nói tiếp “Xem ra Quỷ Y cùng Diệp công tử đi cũng không lâu, chủ tử nếu mà muốn đi qua nhìn một cái, hiện tại cũng còn kịp.”
Sở Tích Vi dùng chân cọ lên ngưỡng cửa một khắc, rốt cuộc vứt bỏ mặt mũi mà đáp ứng.
Khi hắn phóng ngựa đến Hoa Đăng trấn, sắc trời đã tối. Sở Tích Vi nhanh chóng tìm được trạm gác ngầm trên trấn, biết được Quỷ Y đi xem người bên kia, Diệp Phù Sinh lại đi dạo loạn khắp nơi.
Thầm đem Tôn Mẫn Phong mắng đến cẩu huyết lâm đầu, Sở Tích Vi đành phải một đường hỏi thăm. Cũng may có người nói nhìn thấy một đạo nhân đầu bạc mới kéo người nọ đi về hướng đông.
Vừa nghe đến đạo nhân đầu bạc, Sở Tích Vi liền lập tức nhớ tới Đoan Thanh gặp thoáng qua tại Cổ Dương thành. Người này vốn nên là bạn không phải là địch, nhưng mà hôm nay từ chỗ Thẩm Vô Đoan hỏi ra một đoạn quá khứ thảm thiết, làm thế nào hắn cũng không an tâm được.
Mười năm sinh tử cách đôi đường. Huống chi năm đó Diệp Phù Sinh mặc dù là bị người gài bẫy, nhưng dù sao vẫn là phạm phải sai lầm lớn, ai dám đảm bảo Đoan Thanh có thể đối đãi với y trước sau như một, ai có thể xác định Đoan Thanh khi nhìn thấy Diệp Phù Sinh sẽ không đòi món nợ cho thê tử đã qua đời?
Sở Tích Vi những năm gần đây cũng chưa từng lơ là phòng bị. Đối với những người hắn để ở trong lòng lại không chút nào dám khinh mạn sơ sẩy, huống chi người nọ là Diệp Phù Sinh. Chỉ cần tưởng tượng như vậy, hắn vô luận thế nào cũng không dám để hai người bọn họ ở cùng một chỗ. Vì vậy, hắn nhanh chóng vận khởi khinh công đuổi theo, không ngờ vừa tới liền thấy một màn này.
Hắn cũng không biết lấy khí lực từ đâu tới, một phen đẩy Đoan Thanh ra, tiến lên đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của Diệp Phù Sinh. Nhìn thấy máu theo kẽ ngón tay chảy ra đầm đìa, ánh mắt Sở Tích Vi tựa như bị bọ cạp chích, đau đến thấu xương. Hắn cuống quít vươn tay muốn truyền nội lực cho y ổn định thương thế.
Không ngờ Đoan Thanh bỗng nhiên tới gần, vung chưởng liền muốn đem hai người bọn họ tách ra. Sở Tích Vi vừa tức vừa vội, lập tức cũng chẳng quan tâm gì đến lễ tiết hậu bối, nội tức “Kì Lộ kinh” trong ngực vốn khó có thể áp chế đột nhiên phát sinh sát ý, xoay người nửa bước đem Diệp Phù Sinh che ở phía sau, tay phải nắm chặt thành quyền, chính diện đón nhận một chưởng này của Đoan Thanh.
Nội lực “Kì Lộ kinh” vận hành quái dị, gặp mạnh lại càng mạnh hơn. Nhưng mà sau khi quyền chưởng tương giao, Sở Tích Vi chỉ thấy chưởng kia nhẹ như bông, không cảm giác được chút kình lực nào. Ngược lại, quyền kình của mình khi chạm vào đối phương, tựa như trâu đất xuống biển không còn thấy tăm hơi.
“Thương lộ” trong tiểu ngân hồ không còn nhiều lắm, đã sớm bị uống cạn. Thẩm Vô Đoan rót vào trong đó “Thiên nhân túy”, câu được câu không mà uống. Đều nói “Rượu vào khổ tâm, sầu càng sầu”, cho dù tửu lượng của hắn ngàn chén không say, uống hơn phân nửa hồ lô cũng có chút không còn thanh tỉnh.
Thẩm Vô Đoan lúc này mắt đã hoa lên, nhìn cái gì đều thành hai, đầu óc vốn đã mờ mịt lại càng đặc sệt thành một nồi tương hồ, cho dù là hoảng hốt thấy có người đẩy cửa viện bước vào, cũng chậm chạp một khắc mới hỏi: “Ai… ách… ?”
Thanh âm lãnh đạm có chút xa lạ lại có chút quen thuộc vang lên: “Ngươi uống nhiều!”
“Không….không có! Ngươi…” Thẩm Vô Đoan một đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn người tới, trước mắt chỉ thấy bóng trắng mờ ảo “Ngươi… là ai a? Dám… dám quản ta?”
Đoan Thanh: “… A.”
Diệp Phù Sinh đương cùng Tôn Mẫn Phong hợp lực đỡ Sở Tích Vi, nghe được Đoan Thanh phát ra một chữ này, lập tức rùng mình. Theo kinh nghiệm của y mà nói, mỗi khi sư công ý tứ hàm xúc không rõ mà “A” một tiếng như vậy, liền đại biểu tâm tình không tốt, muốn tìm người để giãn gân giãn cốt.
Một chân y mới vừa vượt qua ngạch cửa, nghe vậy nhanh chóng thu trở về, đối Tôn Mẫn Phong nói: “Chúng ta hay là chờ một lát hẵng vào!”
Tôn Mẫn Phong còn chưa kịp đem nghi vấn hỏi ra khỏi miệng, đã nghe trong viện truyền đến một âm thanh nặng nề, tựa như có người vừa té nhào xuống đất.
Đoan Thanh một tay đoạt lấy bầu rượu, nhấc chân đem chiếc ghế mây Thẩm Vô Đoan đang ngồi đá lật đi. Không đợi con ma men bị té nhào trên mặt đất kịp tức giận, hắn liền kéo cổ áo Thẩm Vô Đoan cùng mình bốn mắt nhìn nhau, thanh âm rét lạnh như đoạn băng thiết tuyết: “Thẩm Lưu, ngươi mở mắt ra nhìn một cái, bần-đạo-là-ai?”
Một cỗ nội lực chui vào mạch môn hung hăng châm chích, Thẩm Vô Đoan cho dù là uống một cân “Thiên nhân túy” cũng bị làm tỉnh lại. Hắn cả người chấn động, một chưởng còn chưa kịp đánh ra, liền thấy rõ khuôn mặt trước mắt này.
Trước giờ lão chủ nhân Bách Quỷ môn luôn vui vẻ thong dong tự tại, vào giờ khắc này lại ngây ra như phỗng, từ ánh mắt đến sắc mặt đều toát ra bốn chữ to tướng “Không thể tin được!”
Một lúc lâu, hắn tựa như nói mê mà mở miệng: “Ngươi là… Đoan Thanh?”