Phong Đao

Chương 93 : Ra khỏi vỏ

Ngày đăng: 09:46 18/04/20


Sau khi Đoan Thanh quyết định chủ ý cũng không ở lại Nhược Thủy điện lâu, lại dặn Huyền Tố vài câu, liền mang theo Diệp Phù Sinh rời đi.



Hắn chọn con đường mòn nhỏ trong núi, cây cối che phủ, ít dấu chân người, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, thanh u tĩnh mịch qua thời gian. Tuy Diệp Phù Sinh mới đến, trí nhớ cũng rất tốt, nhìn thế nào cũng biết đường này không giống hướng đi về Khi Sương viện.



Chờ đến khi bọn họ đi vào một khoảnh đất trống trong khu rừng trúc, Đoan Thanh mới dừng bước quay lại, nói: “Không hỏi ta vì sao phải cho ngươi đi?”



“Sư công làm việc, đương nhiên là có đạo lý riêng.” Diệp Phù Sinh khoanh tay “Thứ nhất, hẳn là thấy Huyền Tố sư huynh chưa quen lăn lộn giang hồ, võ công mặc dù tốt kinh nghiệm lại khiếm khuyết, để ta đi cùng tương đối thoả đáng… Lý do thứ hai, chỉ sợ cùng bản thân ta có liên quan, phải không?”



Đoan Thanh gật đầu: “U Mộng trong cơ thể ngươi đã tiến vào phế phủ, ngoại lực bình thường chỉ có thể tạm thời áp chế, cũng không phải là kế lâu dài.”



Diệp Phù Sinh nheo mắt: “Vô Tướng tự có biện pháp?”



Đoan Thanh nói: “Không phải Vô Tướng tự. Là Võ Lâm đại hội lần này.”



Võ Lâm đại hội đem tam giáo cửu lưu không biết bao nhiêu người, bao nhiêu tài vật trên giang hồ tụ tập lại, trong đó không ít kỳ nhân dị sĩ. Thay vì an phận ở một góc sống nốt những ngày còn lại nháy mắt trôi qua, chi bằng liều mạng bắt lấy mỗi một cơ hội có được.



Diệp Phù Sinh minh bạch ý tứ của hắn, nói: “Đa tạ sư công nhắc nhở.”



“Võ Lâm đại hội lần này nhất định không đơn giản, cần phải cẩn thận.” Dừng một chút, Đoan Thanh nói “Hiện giờ kiến thức ngươi đã rộng rãi, mọi việc không cần ta nói nhiều. Lần này ta sẽ để Đoan Hành trưởng lão mang bọn ngươi đi cùng.”



Diệp Phù Sinh ngẩn ra: “Sư công, ngươi không đi sao?”



Đoan Thanh ánh mắt hơi trầm xuống: “Nội công sắp sửa đột phá bình cảnh, ta muốn tĩnh tu mấy ngày.”



Diệp Phù Sinh nhất thời có chút ngạc nhiên. Tính cả lần gặp lại này, từ nhỏ đến lớn y cũng mới nhìn thấy Đoan Thanh động võ hai lần. Tuy rằng không biết đến tột cùng là đột phá cảnh giới gì, tóm lại e là vẫn có thể bỏ xa mình mấy con phố.



Nhưng mà hiện giờ Diệp Phù Sinh so với Cố Tiêu năm đó sớm đã khác xa. Cho dù y đã qua tuổi thiếu niên khí thịnh, nhưng người tập võ không người nào không hiếu chiến. Diệp Phù Sinh có thể tự tin mình không thua Cố Thời Phương năm đó, nhưng đối với Đoan Thanh trước giờ núi cao không thấy ngọn, sông sâu không thấy đáy vẫn là tò mò không thôi.



[(*) nguyên văn “bất hiển sơn, bất lộ thủy” ý nói người không hiển lộ tài năng]



Huống chi…



Ánh mắt Diệp Phù Sinh ở trên người Đoan Thanh xoay chuyển, từ mái đầu đầy sương tuyết trắng xóa đến thân hình cao gầy như trúc. Ngay cả khuôn mặt cũng vẫn tao nhã như nam tử mới ngoài ba mươi, không thấy già đi chút nào.
Đây là một cánh cửa bằng đá tảng, ước chừng cũng nặng ngàn cân. Đoan Thanh vươn tay đè xuống một hòn đá hơi nhô ra, cánh cửa đá liền hướng về phía trước chậm rãi nâng lên.



Bên trong là một cái sơn động rất rộng rãi. Đoan Thanh lấy ra hỏa tập châm lên ngọn đèn trên vách đá, mới đem bóng tối xua tan, chiếu ánh sáng lên một tấm bia đá nhỏ trong động.



Trên mặt bia, cũng bị kiếm khí ngưng tụ vào ngón tay viết thành chữ, chỉ là niên đại lâu đời hơn một chút, từng nét đã bắt đầu mờ đi, mơ hồ nhìn xem là bốn chữ “Bể khổ vô biên”.



Nhưng mà trên tấm bia đá, có những vết máu loang lổ sớm đã khô biến thành đen, cùng vài cái Huyết thủ ấn hỗn độn bất kham.  Nhìn kỹ, đều xuất phát từ tay một người.



Đoan Thanh không nhìn tấm bia đá, hắn đi vào trong, cuối cùng đến một gian thạch thất được kiến tạo có chút kiên cố.



So với chỗ ở của hắn tại Khi Sương viện, nơi này càng có vẻ như là chỗ thường trú, giường đá bàn đá, quần áo đồ dùng… không gì không có, chỉ là tích một tầng bụi mỏng, thoạt nhìn đại khái cũng hơn vài tháng không có người ở.



Đoan Thanh giũ tấm vải lớn trải lên giường đá, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, yên lặng bình ổn nội tức của mình.



Thật lâu sau, hắn mới mở mắt ra. Gương mặt vốn cũng không nhiều nhân khí, lúc này lại càng lãnh ngạnh thêm vài phần.



Ngón tay vuốt nhẹ ngọc tiêu bên hông, chạm đến một vết nứt rất nhỏ. Hắn nương theo ngọn đèn chăm chú nhìn một lát, trong đôi mắt vô tình lạnh như băng mới chậm rãi xuất hiện một tia mềm mại.



Đây là vết nứt do bị đao phong chạm phải, kình lực bảy phần đi ba phần lưu lại, không nhiều hơn một phân, không ít đi một hào, đắn đo đến vừa vặn.



Một chiêu mới vừa rồi kia của Đoan Thanh mặc dù không phải là thiên hạ vô song, nhưng cũng đã thật lâu không gặp được đối thủ.



Hắn đem ngọc tiêu buông xuống, đưa tay vào trong ngực sờ soạng một chút, móc ra một cái hà bao.



Trên hà bao thêu hai đóa bích đào, bên trái hơi nhỏ hơn một chút, đường may vụng về; bên phải lớn hơn một chút, lại tinh xảo như họa.



Nhưng nhìn kỹ, lại có thể nhận ra là từ tay của cùng một người, chỉ là tài nghệ khéo léo bất đồng, hẳn là hai tác phẩm thêu thùa này không cùng thời gian.



Hắn mở ra hà bao. Bên trong là mấy khối ngọc vỡ, mơ hồ có thể nhìn ra từng là phỉ thúy tỉ lệ không tồi.



Đoan Thanh rất có kiên nhẫn mà đem những mảnh ngọc vỡ chậm rãi ráp lại, thành một khối ngọc bội hình tròn hoàn chỉnh, lúc này mới mở miệng, thanh âm nhàn nhạt, ngữ khí lại ôn nhu: “Hiện giờ nó đã giỏi hơn ngày xưa. Ngươi ở dưới hoàng tuyền nếu biết, hẳn là vui mừng !”